*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đường Tuấn trò chuyện một chút về các vấn đề y thuật với Lâm Trung Hiệp, sau đó anh đứng dậy từ biệt.

Khi anh đi ra khỏi tòa nhà Vạn Phúc, chỉ liếc mắt đã nhìn thấy Ninh Đình Trung. Mà lúc này, ở bên cạnh Ninh Đình Trung, một cô gái nhỏ tên là Hồng Mai cùng đồng nghiệp ôm máy quay phim đang đứng chờ.

Đường Tuấn đi tới, hơi nhíu lông mày nói: “Các người tới làm cái gì?”

Hồng Mai và người to con vác máy quay phim cùng liếc nhau, sau đó cung kính nói với Đường Tuấn: “Bác sĩ Đường, tôi còn có việc cần cầu xin, hy vọng anh có thể cứu giúp báo Y học cổ truyền của tôi. Anh là bác sĩ Đông y, chúng tôi hy vọng có thể xử lý việc chuyên về nền Y học cổ truyền, cùng hỗ trợ lẫn nhau cũng như cùng có lợi.”

“Ồ?” Đường Tuấn hài hước nói: “Bây giờ nói cùng xử lý cùng ngành nghề Y học cổ truyền là thế nào vậy? Trước đó không phải nói làm xong năm nay sẽ đổi sang một lĩnh vực khác hay sao? Các người trước sau mâu thuẫn như vậy, không cảm thấy quá buồn cười hay sao?”

Ninh Đình Trung thấy bầu không khí hơi gượng gạo, bèn vội vàng hòa giải: “Đường Tuấn, để tôi giới thiệu với cậu, vị này là nhà báo Y học cổ truyền ở thành phố Vinh Lưu Hồng Mai, cô ấy sẽ phụ trách quay phim cho Kiều Thanh.”

Anh ta thở dài một hơi, nói: “Thật ra công việc này cũng không phải do bọn họ phụ trách hoàn toàn. Mới đầu việc này là do bố của cô Lưu, nhà báo Y học cổ truyền Lưu Thiên Phong đảm nhận, ông Lưu Thiên Phong còn bảo rằng sẽ mở một cuộc họp báo, muốn đại diện cho ngành Y học cổ truyền tuyên truyền rộng rãi cho mọi người biết đến. Cũng là do mấy năm nau danh tiếng ngành Y học cổ truyền sa sút, không chỉ gặp tai họa liên tiếp mà chỉ cần dính đến ngành Y học cổ truyền thôi cũng coi như toang sự nghiệp. Tôi từng nghe bố tôi kể tờ báo Y học cổ truyền hai năm qua chỉ có một mình Lưu Thiên Phong chống đỡ, cũng chính vì chuyện này mà vợ của ông ấy còn làm ầm ĩ đòi ly hôn với ông ấy cơ.”

Đường Tuấn nghe xong thì hơi mủi lòng, xem ra ông Lưu Thiên Phong này là một người tâm huyết với công việc, cũng chỉ vì tâm huyết với ngành Y học cổ truyền mà vất vả như vậy, đáng tiếc là ông ta cả năng lực và tài tực đều thiếu cả.

“Bác sĩ Đường, coi như tôi van nài anh. Tờ báo Y học cổ truyền là tâm huyết cả đời của bố tôi, những gì mà tôi nói ở hội trường lúc đó đều là nói xằng nói cuội đấy. Nếu tôi bảo bố tôi từ bỏ tờ báo Y học cổ truyền, chắc chắn ông ấy sẽ không đồng ý đâu. Bây giờ chỉ có anh mới có thể cứu được bố tôi, cứu được tòa soạn báo Y học cổ truyền thôi.” Lưu Hồng Mai khóc đỏ cả mắt, cuống quýt van xin.

Đường Tuấn trầm ngâm một lát, nói: “Vậy thì để tôi gặp bố cô trước đã.”

Lưu Hồng Mai thấy tình hình khả quan hơn, mặt mũi rạng rỡ vui mừng hẳn, nói: “Cám ơn bác sĩ Đường. Tôi sẽ gọi điện cho bố tôi ngay đây.”

Nói đoạn, cô ta nháy mắt với Kiều Thanh, sau đó lật đật chạy đến góc phòng gọi điện cho bố.

“Bác sĩ Đường, anh vẫn còn ở đây à.” Lúc này có giọng nói của ai đó vang lên ở đằng sau.

Quay lại nhìn thì thấy đó chính là ông trùm ẩm thực ở thành phố Vinh Lê Chí Hùng. Vừa nãy ở trong hội trường ông ta chính là bệnh nhân điều trị đầu tiên của Đường Tuấn.

Sắc mặt của Lê Chí Hùng hồng hào rạng rỡ, trông ông ta rất vui vẻ phấn khởi. Ông ta bước hai ba bước đến trước mặt Đường Tuấn, nói: “Bác sĩ Đường, vừa nãy ở hội trường thật sự cảm ơn cậu nhiều lắm, mà lúc đó cậu lại bận quá, tôi cũng chưa kịp nói lời cảm ơn với cậu.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play