*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thiên Đế nghe vậy, trên gương mặt cương nghị lộ ra vẻ khinh thường, nói: “Chiến đầu với Thiên Kiêu Vạn Tộc mà không thất bại. Lời nói như thế này mà cũng dám nói, thật là làm trò cười cho thiên hạ.”
“Mỗi một người trong Thiên Kiêu Vạn Tộc đều là nhân tài bồi dưỡng của đại gia tộc, có vài người chỉ e đã bước vào cảnh giới Thần Quân, ngạo thế Tinh Hải. Cậu ta có thứ tài đức gì mà có thể đánh đồng với những người đó chứ?”
“Nếu như nói một câu không khách khí. Cậu ta, cho dù là xách giày cho Thiên Kiêu Vạn Tộc thôi cũng không xứng.”
Giọng nói của Thiên Đế truyền khắp Thiên Đình, những người nghe được lời này đều trở nên phấn chấn. Đúng vậy, nếu như Đường Tuấn thật sự có bản lĩnh chiến đấu với Thiên Kiêu Vạn Tộc mà vẫn không thất bại, vậy thì sao lại phải trọng thương trở về, cần gì phải thẹn quá hóa giận mà làm Địch Văn bị thương.
Chân tướng cụ thể như thế nào, đã có thể đoán được.
Một kẻ bại tướng bị Thiên Kiêu Vạn Tộc đánh bại, trọng thương mà trở lại trái đất, muốn ra vẻ ta đây.
Đây là chân tướng mà mọi người suy đoán.
Không chỉ là Thiên Đình, hai thánh địa Dao Trì, Tu Di Cung cũng đưa ra cùng một loại phản ứng.
Dưới sự khống chế của một số người nham hiểm, suy đoán này bị người ta đưa tin nhiều lần, rất nhanh đã từ suy đoán mà biến thành sự thật. Thậm chí có người còn nói khi Đường Tuấn trở về giống y chang với ăn mày, nếu không phải Địch tiểu công gia tốt bụng tương trợ, anh ta đã sớm đã chết. Ngay từ đầu còn có người không tin, nhưng theo một tấm ảnh chụp Đường Tuấn ăn mặc như ăn mày được tuôn ra, những người vốn không tin tưởng ấy cũng sôi nổi đổi ý.
“Một kẻ loser bị Thiên Kiêu Vạn Tộc đánh bại, còn muốn làm chủ trái đất, bắt nạt trái đất ta không có ai sao?”
“Thả ba vị Thần Tử, Thánh Nữ, còn có Địch tiểu công gia ra, cúi đầu xin lỗi với tất cả mọi người trên trái đất!”
“Một kẻ thất bại cũng dám dõng dạc như thế.”
Các loại lời bàn luận dưới sự xúi giục của kẻ có lòng xấu đối với Đường Tuấn càng ngày càng bất lợi, thậm chí có người còn tự lập lên tổ chức vây quanh Hiệp Hội Y Học Cổ Truyền, công bố nếu như Đường Tuấn không làm theo những gì mà bọn họ yêu cầu, bọn họ sẽ không tan rã.
Hiện giờ là thời đại tu hành, cho dù là dân chúng bình thường cũng sẽ có một vài thủ đoạn thuật pháp, công dụng của những người duy trì pháp luật càng ngày càng yếu, một đám người như vậy tụ ở bên nhau, hơn nữa một vài người còn châm ngòi thổi gió, rất có xu thế muốn hủy đi Hiệp Hội Y Học Cổ Truyền.
Đường Tuấn đứng ở trên tòa nhà cao tầng của Hiệp Hội Y Học Cổ Truyền, thông qua cửa kính mà nhìn đám người bạo động đang càng ngày càng đông phía bên dưới.
Hoàng Đồng và Bảo Long đều không tìm thấy nữa.
Sau khi xử lý xong một vài việc vặt, Hoàng Phủ Ngọc bèn nói cho anh tin tức này.
Tạ Hoàng Đồng và Hàn Bảo Long đều biến mất không thấy từ một năm rưỡi trước, trừ bỏ hai người này ra, còn có một vài người cũng biến mất rồi, đều là những người sở hữu tư chất đặc thù.
“Có chút kỳ quái.”
Đường Tuấn nhíu mày, chỗ không tầm thường của thể chất đặc thù đã được hiển hiện rất rõ ràng ở trung ương ngân hà, lần này anh trở về, còn muốn nói tất cả cho đám người Hàn Bảo Long trước để đề cao tu vi, ứng phó với tình thế hỗn loạn tiếp đây, nhưng hiện tại xem ra dường như là không được.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT