*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thiên Hoa Thánh Nữ trào phúng nói: “Chúng tôi muốn tha cho anh ta một mạng thì cũng đơn giản, động ngón tay một cái là thả ra được thôi. Nhưng hiện tại là những người khác muốn tính mạng của anh ta, đây chính là nghiệp mà anh ta tự tạo ra, chúng tôi không thể ngăn cản được.”

Long Vương cắn chặt răng, nói: “Ba vị đại nhân, nếu như lát nữa cậu ấy có gặp phải nguy hiểm, có thể nhờ ba vị ra tay cứu giúp cho cậu ấy một chút được không?”

Lông mày của Thiên Hoa Thánh Nữ nhăn lại, nói: “Ông đây là đang ra lệnh cho nhóm bọn tôi, hay là thỉnh cầu?”

Long Vương ngẩn ra, cúi người xuống, nói: “Tôi cầu xin ba vị đại nhân ra tay.”

Hạo Nhiên Thần Tử vẫy vẫy tay, nói: “Đến lúc đó rồi tính đi, nếu như có thể ra tay vậy thì tụi này sẽ ra tay. Bọn này cũng muốn đưa anh ta về chịu sự thẩm tra, chứ không phải là chỉ đưa một khối thi thể trở về.”

Lúc này ở trong lòng Long Vương mới được thả lỏng, đứng thẳng người lên.

Vẻ mặt của Thiên Hoa Thánh Nữ lạnh lùng.

“Không phục sao?”

“Nếu không phải có sự che chở của Tam Đại Thánh Địa bọn này, mấy người đã sớm chết rồi, nào còn có thể sống đến bây giờ?”

“Cũng chỉ là bảo ông khom lưng một cái mà thôi, vận động nhiều thêm một chút, rất có lợi cho mấy lão già thời đại trước như mấy ông đấy.”

Nghe Thiên Hoa Thánh Nữ nói vậy, mấy người đứng đằng sau lưng Long Vương càng thêm tức giận.

“Địch Văn tới rồi.”

Đúng lúc này, phía dưới truyền đến một trận âm thanh ồn ào.

Thiên Hoa Thánh Nữ cũng không tiếp tục để ý tới đám người Long Vương nữa, nhìn sang phía bên kia.

Chỉ thấy Địch Văn và Yên Nhi đang khống chế một con dị thú phi hành một đầu đi từ phương xa tới, cuối cùng dị thú đáp ở trên mặt đất, Địch Văn và Yên Nhi nhảy từ trên lưng xuống. Ngoại trừ hai người này ra, còn có một người khác nữa.

“Quả thực là Đường Tuấn.”

Long Vương nhìn thấy người này, vẻ mặt đột nhiên biến đổi.

“Rất tốt.”

Thiên Hoa Thánh Nữ cười lạnh một tiếng, bay xuống mặt đất cùng với đám người Hạo Nhiên Thần Tử.

“Địch Văn, giao Đường Tuấn lại cho bọn này.”

Hạo Nhiên Thần Tử mở miệng, trong giọng điệu có một loại khí thế chân thật đáng tin.

Đồng thời vào lúc đó Cửu Ly Hòa Thượng và Thiên Hoa Thánh Tử cũng tỏa ra hơi thở, áp chế bên đó.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play