*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cái tên nam thanh niên cực kỳ giống với Đường Tuấn này vốn dĩ không biết bản thân còn mấy ngày để sống, vẫn ở đó vô lo vô nghĩ mà hưởng thụ, một lát sau, toàn thân anh ta nằm ngửa lên sàn nhà, trên người quần áo nửa hở, trên người còn có những vết son môi.

Ngay thời điểm toàn thân anh ta đang sung sướng như lên tiên, một bóng người tựa như hồn ma du đãng xuất hiện ở trước tòa nhà. Người nọ ăn mặc quần áo rất bình thường, khuôn mặt thoạt nhìn cũng cực kỳ bình thường, chỉ là giữa hàng lông mày lộ ra một chút cảm giác lạnh lẽo.

Nam thanh niên sợ hãi cả kinh, vội vàng đứng lên, nhìn về phía người nọ, chợt nịnh nọt mà nói: “Ngươi là người bạn mà vừa rồi chủ nhân đưa vào đây.”

Ở dưới cái nhìn chăm chú của nam thanh niên, khuôn mặt của người nọ dần dần biến hóa, cuối cùng hóa thành một gương mặt vừa quen thuộc lại xa lạ.

“Mày sao có thể?”

Nam thanh niên sợ tới mức toàn thân trở nên run rẩy kịch liệt, thân thể không ngừng lùi bước về phía sau.

Gương mặt kia vậy mà lại giống anh ta như hai giọt nước, thoạt nhìn không có chút sự khác biệt nào.

“Mày là ai?” Nam thanh niên hỏi.

Đường Tuấn cười lạnh một tiếng, nói: “Cậu dùng tên của tôi, vậy mà lại hỏi tôi là ai?”

“mày là Đường Tuấn.”

Nam thanh niên cuối cùng cũng đã hồi thần lại, thất thanh mà kêu lên. Nhưng bàn tay của Đường Tuấn chỉ nhẹ nhàng vung lên, không gian bên trong tầng gác mái lập tức như bị cô đọng lại, không khí cũng không thể lưu động, thanh âm cũng không có cách nào truyền ra.

Đôi môi của nam thanh niên rung động, lại không phát ra được bất cứ âm thanh nào, trong đôi mắt kia tràn ngập sự kinh sợ và hoảng loạn.

Giữa hàng lông mày của Đường Tuấn hiện lên một tia ánh sáng màu bạc, tinh thần lực kích động, hóa thành một trận sóng chảy về phía thức hải của nam thân niên và những người phụ nữ ở trong tòa nhà kia.

Boong.

Một lát sau, cửa tầng gác mái bị đẩy ra.

Khuôn mặt của Địch Văn khẩn trương mà vọt vào, quát: “Đã xảy ra chuyện gì rồi?”

Vừa rồi anh ta cảm nhận được trận pháp ở trong tòa nhà rung động thật nhẹ, dường như có một cường giả đã mạnh mẽ xông vào.

Nam thanh niên cung kính nói: “Báo cáo chủ nhân, không có chuyện gì cả.”

Địch Văn nhìn quét một vòng bên trong tầng gác mái, lúc này mới khẽ gật đầu, sau đó thì dặn dò vài câu rồi rời khỏi tầng gác mái.

Hôm nay, có vô số người tu hành chạy tới cùng biển Hoa Hạ, không biết có bao nhiêu ánh mắt tập trung vào nơi này.

Bởi vì hôm nay là lần đầu tiên từ khi trở về tới nay người đệ nhất trái đất, Đường Tuấn lộ mặt, nghe nói còn muốn chia sẻ về những thứ mà chuyến đi này có được. Tuy rằng rất nhiều người tỏ vẻ khinh thường, nhưng bọn họ lại vẫn tới, muốn nhìn thử sự náo nhiệt của lần này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play