Đường Tuấn khẽ gật đầu, ánh mắt quét qua những người ở dưới, mười người chín bệnh, một người sức khoẻ hơi kém. Với nhịp sống và sinh hoạt của xã hội hiện đại thì gần như mọi người có thể thấy mình mắc một chút bệnh hoặc có khi là không thể nhìn thấy mình đang mắc bệnh. Rất nhanh Đường Tuấn đã có thể chọn ra người đàn ông ngồi ở hàng thứ nhất, người đàn ông mang mắt kính dây vàng, nhìn qua có chút ốm yếu, nhìn lịch sự như một quý ông chứ không giống một ông chủ lớn, ngược lại còn như một giáo sư trong đại học. Lúc trước anh có nghe Ninh Đình Trung nói về người này, tên là Mạnh Chí Hùng, ông chủ của một chuỗi nhà hàng lớn nhất thành phố.

"Cậu có làm được không?" Lê Chí Hùng nhìn Đường Tuấn với ánh mắt hoài nghi, ông ta có xuất thân cao quý, đã từng gặp qua không ít bác sĩ, nhưng đa số các bác sĩ đều khoảng chừng bốn mươi tuổi, nhìn dáng vẻ Đường Tuấn quá trẻ, trong lòng ông không tin Đường Tuấn.

Đường Tuấn nói: "Thử qua rồi sẽ biết."

"Đúng thế ông Lê, cứ để cho mọi người nhìn xem. Nói không chừng khi thằng nhóc này làm bậy bạ thì bệnh của ông có thể được chữa thì sao." Ai đó nói với Lê Chí Hùng.

Sắc mặt Lê Chí Hùng xấu hẳn đi, nhưng cũng chỉ có thể tiếp tục đứng lên, vẻ mặt sắc bén nhìn Đường Tuấn, ông thử duỗi tay ra để cho Đường Tuấn bắt mạch.

Đường Tuấn lắc đầu nói: "Tôi không cần bắt mạch."

Lê Chí Hùng ngạc nhiên nói: "Trên đời này làm gì có bác sĩ nào không bắt mạch."

"Ông Lê, ông không biết sao? Tên nhóc này muốn học từ thầy Lâm." Có người nói.

Gương mặt Lê Chí Hùng lập tức đen xì, nói: "Vẫn là nên bắt mạch đi, thầy Lâm là thầy Lâm, còn cậu là cậu. Cậu còn quá trẻ, đừng quá kiêu ngạo."

Đường Tuấn không trả lời, nhìn Lê Chí Hùng một lúc rồi nói: "Bệnh của ông tôi biết rồi."

Lê Chí Hùng rút tay về, cười nhạt nói: "Ồ? Vậy cậu nói xem?"

Đường Tuấn nói: "Ông muốn có một đứa con."

Lê Chí Hùng ngạc nhiên, lần này ông đến đây đúng là muốn có một đứa con. Ông và vợ kết hôn cũng đã mười năm, chỉ tiếc là không có nổi một đứa con, thậm chí ông đã từng đến bệnh viện Yến Khanh kiểm tra cơ thể, nhưng mọi kết quả đều nói là cơ thể ông và vợ đều khoẻ mạnh. Nhưng không biết vì sao, trong một thời gian dài không có lấy một đứa con. Chỉ vì điều này, ông thậm chí còn mời cả thầy phong thuỷ về để xem phong thuỷ, trong phòng thay đổi vài chỗ, nhưng vẫn chẳng có kết quả.

"Ha ha, không có gì quan trọng vì trong phạm vi cách thành phố không xa, chỉ cần có thể hỏi thăm đều có thể biết." Lê Chí Hùng khẽ lắc đầu. Bởi vì bản thân không thể làm vợ mang thai vì thế Lê Chí Hùng thường xuyên bị bạn bè cười nhạo.

Đường Tuấn nói: "Cơ thể của ông và vợ ông không có vấn đề, nguyên nhân ông không có con được là bởi vì do cách sinh hoạt hằng ngày của ông có vấn đề."

Lê Chí Hùng không hiểu được.

Đường Tuấn nói: "Bình thường ông có phải hay uống rượu rồi hút thuốc đúng không?"

Lê Chí Hùng nói: "Đúng, nhưng vậy thì đã sao? Bây giờ mỗi khi ông làm ăn thì phải xã giao, làm sao có thể không hút thuốc hay uống rượu."

Đường Tuấn nói: "Ông có nghe câu nghiện rượu không có con chưa?"

Lê Chí Hùng cau mày nói: "Đã nghe rồi, nhưng bạn bè tôi cũng là người hút thuốc, thậm chí họ còn nghiện hơn cả tôi, nhưng họ cũng đều có con trai và cả con gái."

Đường Tuấn nói: "Vấn đề nằm ở đây, người say rượu rất hay dùng nước lạnh tắm, bốn mùa quanh năm đều như vậy đúng không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play