*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nụ cười trên mặt Thuỷ Miểu Miểu biến mất không thấy tăm hơi.

"Điện hạ!"

Hai vị cường giả Hải tộc thấy cảnh như vậy thì nổi giận đùng đùng, quát lớn: "Lập tức buông điện hạ ra, bằng không tôi giết chết cậu!"

Hai người này là cường giả Vô Địch Cấp Số, vậy mà lại bị người ta bắt công chúa điện hạ Hải tộc ngay trước mặt, nếu như chuyện này bị truyền ra ngoài thì bọn họ nhất định phải gánh tội lớn.

"Còn không mau dừng tay đi."

Đường Tuấn thản nhiên nói.

Bốn người nghe vậy thì nhất thời ngừng tranh đấu lại, hai người Hứa Vô Sơn và Hoang Vô Tẫn đi đến trước người của Đường Tuấn, giơ ngón tay cái thẳng tắp lên với anh, nói: "Bác sĩ Đường đỉnh của chóp luôn."

Bọn họ đương nhiên nhìn ra được vừa rồi Đường Tuấn hoàn toàn dựa vào việc đánh bất ngờ mà chế trụ được Thuỷ Miểu Miểu, nói về tu vi thật sự thì Đường Tuấn kém hơn Thuỷ Miểu Miểu rất nhiều, có thể chế trụ Thuỷ Miểu Miểu đúng là chuyện khó mà làm được.

"Mau thả tôi ra."

Thủy Miểu Miểu nghiến răng tức giận nói.

Một đám cường giả Hải tộc cũng trưng ra biểu cảm lạnh lùng nghiêm túc, quát lên: "Tên điên lớn mật, còn không mau buông công chúa điện hạ ra!"

Mộ tay Đường Tuấn vác Thuỷ Miểu Miểu lên vai, lắc đầu nói: "Để bọn ta rời đi trước đã."

Cường giả Hải tộc nhất thời do dự, Thuỷ Miểu Miểu châm chọc nói: "Các ngươi còn do dự cái gì nữa, mau bắt bọn họ lại đi! Lẽ nào bọn họ thật sự dám động thủ trả vốn lẫn lời với bổn điện hạ à?"

Bẹp bẹp bẹp.

Thuỷ Miểu Miểu vừa nói xong thì một đợt âm thanh lanh lảnh vang lên ở trong không gian này.

Giữa sân chỉ còn lại một mảnh yên tĩnh, tất cả mọi người sửng sốt, cơ thể mềm mại của Thuỷ Miểu Miểu cứng đờ ra, sau đó không ngừng run rẩy.

Tay của Đường Tuấn trở lại từ mông của Thủy Miểu Miểu, cười như không cười nói: "Cô nghĩ tôi có dám hay không?"

Mặt của Thuỷ Miểu Miểu căng cứng tới đỏ bừng, người kia vậy mà lại dám đánh mông cô ta trước mặt nhiều người như vậy, cô ta điên cuồng hét lên: "A a a, Đường Tuấn, tôi muốn giết anh."

Cô ta kêu tới đau thương lẫn phẫn nộ, nhưng tu vi cả người đã bị phong bế rồi, căn bản không thể làm được chuyện gì nữa, chỉ có thể như một con mẹ điên kêu loạn mà thôi.

Cô ta đột nhiên rất hối hận, vốn chuyến đi này trong tộc đã muốn phái cho cô một vị Thần Quân để bảo vệ, nhưng lại bị cô ta từ chối.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play