Hoang Kỳ Nhất không nói gì nữa, sắc mặt âm u, chỉ đành cắn răng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm người của Đệ Cửu Mạch.

Không chỉ có anh ta, các tộc nhân của mạch khác và mười vị đại trưởng lão của hội trưởng lão cũng căm phẫn, nhưng vẫn ngoan ngoãn ngậm miệng lại.

Lúc này còn muốn chọc giận Đệ Cửu Mạch, chỉ có thể là muốn chết.

Bấy giờ, Hoang Tàn Phong cũng từ trong phòng đi ra, đứng ở phía trước mọi người Đệ Cửu Mạch.

Ông ta có lẽ là người mạnh nhất trong Đệ Cửu Mạch, lúc này cũng đã thức tỉnh, tinh thần lực đã bước vào cấp tám.

Tinh thần lực bất đồng với pháp thuật tu luyện, đôi khi hoàn cảnh càng gian khổ càng có thể rèn luyện ý chí tinh thần của con người.

Khóe mắt Hoang Nam Sơn run rẩy, từ trên người Hoang Tàn Phong, ông ta có thể cảm nhận được tinh thần lực mạnh không thua kém mình.

Ông ta nuốt nước miếng, ba chữ "Hoang Tàn Phong" sắp thốt ra cũng nhanh chống nuốt xuống, trên mặt không còn tư thái kiêu ngạo, nói: "Mạch chủ Tàn Phong, đã lâu không gặp."

Là một trong những chí cường giả của Cổ Hoang Thú, Hoang Nam Sơn đều gọi thẳng tên các Mạch chủ khác mà không chút khách khí. Nhưng lần này, giọng điệu của ông ta lại có phần trịnh trọng, có thể thấy ông ta đang rất kiêng kỵ Đệ Cửu Mạch.

Hoang Tàn Phong nghe nói như vậy, hơi nhướng mày.

Ở trong Bộ tộc Cổ Hoang Thú, thực lực của ông ta thấp nhất, còn không bằng một người trong cấm vệ Hắc Giáp. Nhưng hiện tại lại được chí cường giả của bộ tộc Cổ Hoang Thú - Hoang Nam Sơn này đối đãi bình đẳng như vậy, trong lòng vô cùng thoải mái.

“Tôi đã không còn là Mạch chủ của Đệ Cửu Mạch. Sách gấm mà hội trưởng lão ban bố đã nói rất rõ ràng, mạch của chúng tôi đã bị đá ra khỏi tộc quần. Vì vậy, chúng tôi quyết định tự lập bộ tộc mới.”

Hoang Tàn Phong không chút khách khí nói.

“Các ông dám?”

Sắc mặt Hoang Kỳ Nhất đột nhiên thay đổi. Anh ta vô cùng tức giận quát: “Không có mệnh lệnh của Đệ Nhất Mạch chúng ta, các ông không có tư cách tự lập mạch mới. Như thế là muốn phản tộc sao?”

Sắc mặt những người khác cũng thay đổi, nếu như Hoang Tàn Phong tự lập mạch mới, vậy họ được gọi là cái gì?

Càng đáng sợ hơn là Đệ Cửu Mạch bây giờ đang bày ra tiềm lực và thực lực, chỉ cần qua một trăm năm nữa, chắc chắn sẽ không có chuyện gì xảy ra với tám mạch của họ.

Hơn nữa Đệ Cửu Mạch sẽ ngày càng mạnh, trong hơn mười nghìn năm kế tiếp, họ không có khả năng vùng lên.

Một khi chuyện này truyền ra ngoài, họ lập tức sẽ trở thành trò cười của người khác.

Sắc mặt Hoang Nam Sơn tái mét, nói: “Nhất định phải đoạn tuyệt như vậy sao?”

Hoang Tàn Phong nói: “Là các anh đoạn tuyệt với chúng tôi trước!”

Ông ta lạnh lùng nhìn Hoang Kỳ Nhất, khinh thường nói: “Anh chưa tới trăm tuổi đã có loại thực lực này, tự cho mình có tư thế vương giả. Nhưng theo tôi thấy, cũng chẳng là gì cả. Anh Đường đã giúp mạch của chúng tôi có mấy người chỉ bảy, tám tuổi đã thức tỉnh.”

“Thức tỉnh có gì đặc biệt ạ? Cháu chỉ mới sáu tuổi mà cháu đã thức tỉnh rồi. Anh Đường nói 20 năm nữa, cháu sẽ vượt qua ông.”

Một cô bé nói bằng âm thanh trong trẻo.

Mũi của cô bé còn đang chảy nước mũi, ngồi trên mặt đất chơi với mấy viên đá, vô cùng nhỏ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play