*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cô bé nghe vậy thì nở nụ cười, nói: “Anh Đường thật lợi hại.”

Nhưng đám người Hoang Tàn Phong lại giật mình nhìn Đường Tuấn, lúc này họ cũng không biết nên nói cái gì.

Hoang Vô Dục chính là thiên kiêu của bộ tộc Cổ Hoang Thú, là thiên tài của Đệ Tam Mạch, ngay cả Hoang Vũ Cực ở trước mặt anh ta cũng phải cúi đầu nể sợ.

Thế mà Đường Tuấn lại nói đối phương nhìn thấy anh ta ở đây sẽ sợ tới mức không dám động thủ.

Họ vốn định nói một hai câu, nhưng nhìn thấy dáng vẻ hồn nhiên của cô gái nhỏ, những lời nói kia không biết nên nói như thế nào.

“Ha ha ha, cười chết tôi.”

Tiếng cười điên cuồng của Hoang Vũ Cực vang lên, anh ta không kiêng nể nói: “Tôi thừa nhận anh lợi hại, nhưng những lời này của anh có gì khác với khoe khoang không chứ? Đợi lát nữa công tử Hoang Vô Dục đến, xem khi đó anh còn dám nói như vậy nữa không?”

Anh ta nhìn cô gái nhỏ, đồng tình nói: “Đợi lát nữa công tử Hoang Vô Dục đến, tôi sợ người tên anh Đường này sẽ sợ tới mức chân mềm nhũn. Những lời của anh ta vừa rồi là lừa em mà em vẫn hạnh phúc như vậy.”

Cô gái nhỏ vung nắm đấm, nói: “Anh mới không được! Anh Đường rất lợi hại, nhất định có thể giúp chúng tôi đánh kẻ xấu.”

“Ồ vậy sao. Em đúng là người không biết sợ.”

Anh ta lạnh lùng nói: “Công tử Hoang Vô Dục sắp tới rồi, các người muốn chạy thì chạy nhanh đi.”

“Anh Đường, anh xem, nếu không...”

Hoang Tàn Phong ngập ngừng nói.

Đường Tuấn khoát tay, nói: “Yên tâm, chỉ là một Hoang Vô Dục mà thôi, chỉ cần anh ta dám đến, tôi chắc chắn anh ta không dám động thủ.”

Trong lòng Hoang Tàn Phong chỉ biết thở dài. Tuy rằng trong lòng ông ta cũng có tức giận, nhưng cũng không nói thêm gì nữa.

Hoang Vũ Cực âm trầm cười, dứt khoát nhắm mắt lại.

Chỉ cần chờ Hoang Vô Dục đến, khi ấy kết quả sẽ rõ.

Đường Tuấn nói: “Trước tiên, mọi người cứ hoàn thành lễ trưởng thành đi.”

Hoang Tàn Phong gật đầu, cầm chiếc bút điểm sa, vẽ một ký hiệu trên bản thể của Hoang Dược Phi.

Một ánh sáng lóe lên, sau đó tiến vào trong cơ thể cô bé.

Hoang Dược Phi hóa lại thành hình người, rụt rè đứng bên cạnh Hoang Tàn Phong, ánh mắt cô bé thỉnh thoảng nhìn Đường Tuấn, mang theo sự lo lắng.

Tuy rằng lễ trưởng thành hoàn thành thuận lợi, nhưng tộc nhân của Đệ Cửu Mạch lại không thể thả lỏng. Ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn về phía xa, không khí trong sân đột nhiên yên tĩnh đến cực điểm.

Chỉ có Đường Tuấn và cô bé còn đang vừa nói vừa cười, không để ý nguy cơ đang tiếp cận.

Vẻ mặt của cô gái nhỏ

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play