“Ông Diệp, anh Hoàng Trung Sơn, tôi muốn hỏi hai người một chuyện.” Một nhóm người ngồi xuống, Đường Tuấn hỏi Diệp Thiên Vũ và Hoàng Trung Sơn.

“Đường đại sư, xin mời nói. Chúng tôi biết, tuyệt đối không dám giấu.” Hai người nói.

Đường Tuấn nói: “Hai người đã bao giờ nghe về Huyết Sát chưa?”

“Huyết Sát? Tổ chức giết người ở Đông Nam Á!” Hoàng Trung Sơn và Diệp Thiên Vũ nhìn nhau, vẻ mặt có chút cứng ngắc và sợ hãi.

Đường Tuấn gật đầu, sau đó hỏi: “Vậy là hai người có biết điều gì đó về tổ chức này?”

Hoàng Trung Sơn và Diệp Thiên Vũ đều là những nhân vật tầm cỡ trong thành phố, lại là những cao thủ về nội công, tin tức nhạy hơn gấp nhiều lần so với Quách Thịnh Minh.

Diệp Thiên Vũ suy nghĩ một lúc, cuối cùng chậm rãi nói: “Theo như tôi biết, tổ chức này không chỉ mạnh mà còn không có điểm mấu chốt. Miễn là cậu sẵn sàng trả tiền, đối phương có thể gọi bất cứ ai giết người. Tôi có nghe một người bạn đang hoạt động ở Đông Nam Á kể, trong Huyết Sát có ba tên trùm, đều là những cao thủ cấp bậc Tông Sư. Đặc biệt là Cổ Sáng, một lão nhân thiên cơ, được mệnh danh là vô địch trong cảnh giới Tông Sư, võ công trên người được cho là đã đạt đến mức xuất thần nhập hóa. Có một lần cao thủ cấp bậc Tông Sư tìm tới cửa, liền bị hai bàn tay của ông ấy đánh cho chết!”

“Đường đại sư, cậu hỏi những chuyện này làm gì? Chẳng lẽ cậu đang kết thù với Huyết Sát.” Diệp Thiên Vũ kinh hãi nói, so với tổ chức lớn như Huyết Sát, về cơ bản họ chỉ là những đứa trẻ đánh nhau, không ra gì.

Đường Tuấn sờ sờ cằm, gật đầu: “Tôi đã giết đồ đệ của Cổ Sáng. Đây có được tính là kết thù không?”

“Cái gì!” Diệp Thiên Vũ và Hoàng Trung Sơn đứng dậy cùng lúc, thất thanh nói.

“Có gì đáng ngạc nhiên sao? Đồ đệ của ông ta dám khiêu khích tôi, chết là đáng đời!” Đường Tuấn thản nhiên nói.

“Aiya! Đường đại sư, cậu làm sai rồi. Cho dù đồ đệ của ông ấy khiêu khích cậu, cậu chỉ cần cho cậu ta một bài học nho nhỏ là được, sao có thể giết cậu ta chứ.” Diệp Thiên Vũ thở dài: “Cổ Sáng là người hay bao che nhất, nếu ông ấy biết cậu giết đồ đệ của ông ấy, ông ấy tuyệt đối sẽ không buông tha cho cậu đâu.”

“Tuy nói Tông Sư không nhẫn nhục, nhưng Đường đại sư đôi khi cũng cần phải biết cách nhìn nhận tình huống. Tuy cậu có tài năng xuất chúng nhưng lão nhân thiên cơ đã nổi tiếng từ bao đời nay, khi còn trẻ đã đứng đầu trong đám bạn đồng trang lứa ở Việt Nam, từng thách đấu với nhiều tử đệ của võ đạo thế gia. Sau đó ông ấy so tài với một cao thủ Tông Sư trẻ tuổi khác trong nước, sau khi thua cuộc ông ấy mới buộc phải rời khỏi Việt Nam, lập tổ chức Huyết Sát ở Đông Nam Á. Loại nhân vật này bây giờ không phải người cậu có thể đối địch.” Diệp Thiên Vũ thận trọng nói, vì sợ sẽ chọc giận Đường Tuấn.

“Ồ. Hóa ra lão nhân thiên cơ lợi hại đến vậy.” Nghe vậy, vẻ mặt Đường Tuấn không khỏi trở nên nghiêm túc. Mặc dù đã đoán được Cổ Sáng phi thường, nhưng không ngờ đối phương lại mạnh như vậy.

Nhìn thấy Đường Tuấn như vậy, Diệp Thiên Vũ nói: “Nhưng đừng lo lắng, Đường đại sư. Mấy năm trước lão nhân thiên cơ thua trong trận chiến với cao thủ trong nước, đã đưa ra một cuộc đánh cược, nói nếu ông ấy không tiến đến Cảnh giới Thần Hải, ông ấy tuyệt đối sẽ không bước chân vào nước Việt Nam nửa bước.”

“Ồ.” Trong lòng Đường Tuấn khẽ động, nhìn về phía Diệp Thiên Vũ, nói: “Ông cũng biết Cảnh giới Thần Hải.”

Diệp Thiên Vũ nói: “Dù võ công của lão đầu tử không bằng Đường đại sư, nhưng ở tuổi của mình tôi không sống vô ích. Những chuyện này tôi cũng có nghe nói.”

Đường Tuấn khẽ gật đầu.

“Đường đại sư, chỉ cần cậu không rời khỏi Việt Nam, lão nhân thiên cơ cho dù có mạnh đến đâu cũng không dám tới ra tay với cậu.” Diệp Thiên Vũ nói.

Tiếp đó, u Dương Hồng Phượng, Hoàng Trung Sơn và Diệp Thiên Vũ lần lượt ký hợp đồng với Tập đoàn Nam Nhật, chính thức thiết lập mối quan hệ hợp tác với Đường Tuấn.

Sau khi ký hợp đồng, Đường Tuấn bàn giao các vấn đề hợp tác cụ thể cho Diệp Nam Nhật. Anh một mình rời khỏi Tập đoàn Nam Nhật.

Anh lái xe đến bệnh viện Việt Nhất của Thành phố Vinh, đến trạm y tá theo cách quen thuộc. Những y tá trẻ tuổi đó hiển nhiên vẫn còn nhớ Đường Tuấn, lần lượt chào hỏi. Đường Tuấn không thấy Mộ Dung Lan ở trạm y tá, sau khi hỏi chuyện mới biết cô ấy đã được thuyên chuyển tạm thời để làm phẫu thuật.

Ban đầu Đường Tuấn không quan tâm, nhưng nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của các y tá, anh hỏi: “Chẳng lẽ là cuộc phẫu thuật lớn sao?”

Y tá trưởng Tiết Trân không có ở đây, các y tá cũng không giấu giếm chuyện đó, cho biết: “Nghe nói là một trong những ông chủ lớn của chúng tôi từ tỉnh Khánh Hòa đột nhiên lên cơn đau tim trong lúc đến chơi. Các bác sĩ trong bệnh viện đã được điều tới nhưng vẫn chưa ra.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play