*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Đừng liên lụy người khác. Vậy những phụ nữ trẻ em già trẻ trong thôn kia chưa từng vô tội? Mạng gười nhà họ Hải cô quý giá, vậy người nhà họ Hàn nên chết sao? Những giảng viên học sinh quận Đan Dương nên bị cô tàn sát sao? Lúc cô giết họ, có từng nghĩ tới những việc này không?” Mỗi một câu Đường Tuấn nói ra, những người bạn, người thân trước mặt Hải Đông Tử lần lượt ngã xuống, lúc người cuối cùng ngã xuống, Hải Đông Tử đứng đực tại chỗ, cô ta vô cùng hối hận và không cam lòng.

Sau một hồi lâu, trong mắt Hải Đông Tử vằn vện tia máu, cô ta nhìn Đường Tuấn nói: “Tôi hối hận rồi. Ngay từ đầu tôi nên giết chết tất cả bọn họ, để anh không cứu được, hối hận cả đời. Đường Tuấn, anh nên giết tôi đi, tôi giết nhiều bạn của anh như vậy, anh khẳng định muốn giết tôi báo thù nhỉ. Đến đi, ra tay đi nào.” Khoảnh khắc này, Hải Đông Tử bỗng nhiên không sợ gì nữa.

Đường Tuấn khẽ cười lạnh, Hải Đông Tử ngã xuống đất.

“Cô nên sống cho tốt đi, ba nhà sẽ bị diệt vì cô, đến lúc cô nhìn cho kỹ vào.” Giọng nói của Đường Tuấn nghe có vẻ rất lạnh lùng, giống như một con dao nhọn đâm vào tim Hải Đông Tử.

Hải Đông Tử vô cùng đau đớn, nhưng không thể nói được lời nào.

Đường Tuấn giết chết tinh anh ba nhà quả thực tàn nhẫn, nhưng so với sự tàn sát của ba nhà những năm gần đây quả thực còn độc ác hơn nhiều.

Tính cách Hải Đông Tử vô cùng cố chấp, động một chút là giết người, nói không chừng cô ta còn giết nhiều hơn Đường Tuấn.

“Ba nhà đã kết thúc.” Ba người Hải Tây Sơn, Diêm Hồng và Đường Vân Tinh nhìn bóng lưng của Đường Tuấn, trong đầu đồng thời hiện ra một suy nghĩ như vậy.

Cho dù ba tổ vẫn còn, nhưng chỉ cần Đường Tuấn không chết, ba nhà sẽ không còn là ba nhà lớn thống trị Thần Quốc như trước kia, chỉ có thể xem như ba thế gia lớn.

Bọn họ vốn dĩ không muốn tìm Đường Tuấn liều mạng, sống sót còn có thể giữ một chút thực lực cho gia tộc, nếu như chết rồi thì tất cả đều vô nghĩa.

Đường Tuấn đã hoàn toàn làm bọn họ thần phục.

Hải Tây Sơn và Diêm Hồng có chút dại ra, ở ngoài Thần Quốc đã xuất hiện loại thiên tài nghịch thiên như vậy sao, có lẽ bọn họ ở Thần Quốc muôn đời nên đã tách rời khỏi thế giới và trở nên nhỏ bé rồi.

Nếu như bên ngoài Thần Quốc đều là cường giả như Đường Tuấn, vậy bọn họ ra khỏi Thần Quốc chẳng phải giống như chịu chết.

Trong phòng nghị sự của nhà họ Đường chỉ có hai người Đường Tuấn và Đường Vân Tinh, ngay cả hai vị lão tổ Hải Tây Sơn và Diêm Hồng cũng tránh đi.

“Không ngờ dòng tộc nhà họ Đường các cậu lại sinh ra nhân vật như cậu.” Đường Vân Tinh thở dài nói.

Đường Tuấn khẽ cau mày, không cần anh hỏi, Đường Vân Tinh đã nói tiếp: “Rất nhiều năm trước, giới tu hành xuất hiện hai anh em ruột có thiên phú y thuật đều vô cùng không thầm thường, y thuật hai người khiến vô số người tu hành tôn sùng. Nhưng ngày hôm sau, hai anh em bởi vì ý kiến khác nhau mà nảy sinh bất đồng, bọn họ chia nhau ra làm hai phái.”

“Ý ông nói là nhà họ Đường chỗ tôi và nhà họ Đường ông chính là truyền nhân của hai người lúc trước.” Đường Tuấn khẽ thay đổi sắc mặt, trong lòng đã tin tưởng mấy phần.

Công pháp gần như hoàn toàn giống hệt, còn có dòng họ.

Nói hai nhà họ Đường không liên quan sợ rằng cũng rất khó khiến người ta tin tưởng.

Đường Vân Tinh gật đầu nói: “Sự kiện này ghi chép trong gia phả nhà họ Đường chúng tôi, chỉ có mấy câu nhắc tới, cũng không ghi chép tỉ mỉ, tôi mới đầu cũng cho rằng là hư cấu, nhưng sự xuất hiện của cậu…” Ông ta không nói tiếp, tất cả đã sáng tỏ rồi.

Đường Tuấn lại hỏi: “Hai người kia tên gì, có còn sống không, ý kiến bất đồng kiểu gì mà khiến bọn họ chia nhau ra?”

Đường Vân Tinh lắc đầu nói: “Những điều này không có ghi chép, những việc tôi biết đều đã nói với cậu lúc nãy rồi. Nếu cậu không tin, tôi có lấy gia phả cho cậu xem.”

Trong lòng Đường Tuấn thở dài, quan hệ của hai nhà họ Đường có lẽ liên quan tới một dãy chuyện

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play