Nhà họ Vương cũng là thế gia số một của Hải Châu, thành viên nòng cốt trong tộc hơn trăm nghìn, phần lớn đều ở trong nội thành.

Nhưng ngày hôm nay rất nhiều người cùng hoảng sợ phát hiện, những đệ tử nhà họ Vương làm trời làm đất trên đầu bọn họ dường như đã bị trời phạt rồi, hình như đã đồng loạt chết hết cả.

Không ai thấy là người nào ra tay, giống như chỉ một cơn gió lướt qua mà đám người nhà họ Vương này đã chết.

Nhà họ Vương, trong đại sảnh nghị sự.

Một ông lão của nhà họ Vương mặc quần áo và trang sức trưởng lão lảo đảo chạy vọt vào, trên mặt già nua hiện ra sự khủng hoảng, ông ta dường như sắp bò tới trước người của Vương Phàm rồi, âm thanh sợ hãi trước giờ chưa từng có, run rẩy nói: "Gia chủ, xảy ra chuyện lớn rồi."

Hai mắt của Vương Phàm thẫn thờ nhìn ông một cái rồi nói: "Là trưởng lão Vương Văn à."

Trưởng lão Vương Văn dù tu vi không cao, chỉ có Hợp Thể Cảnh Sơ Kỳ, là nhân viên quản lý ngọc bài sinh mệnh nòng cốt của nhà họ Vương, cũng không phải chức vị gì quan trọng.

Vẻ mặt tang thương của Vương Văn đang run rẩy, nói: "Gia chủ, vừa rồi ngọc bài sinh mệnh trong tộc đã vỡ nát hơn tám phần mười, ngay cả ngọc bài sinh mệnh của mấy vị trưởng lão có thực lực mạnh nhất cũng nát cả rồi."

Nghe được số liệu như thế, biểu cảm thẫn thờ của Vương Phàm biến thành sự sợ hãi khôn cùng.

Tám phần mười người trong tộc, còn bao gồm mấy vị trưởng lão mạnh nhất đều đã chết hết.

Sau ngày hôm nay, e là nhà họ Vương sẽ bị xoá tên khỏi Hải Châu rồi.

"Gia chủ, chẳng lẽ là thật sao?"

Trưởng lão Vương Văn vốn còn đang ôm một sự hoang tưởng, cho là ngọc bài sinh mệnh xuất hiện vấn đề gì đó, nhưng bây giờ nhìn biểu cảm trên khuôn mặt của Vương Phàm, cái phỏng đoán đáng sợ trong lòng ông ta dường như đang từng chút biến thành sự thật.

Vương Phàm cười khổ, chợt kỳ lạ cười, nói: "Bọn họ là có tội phải chịu! Đại sư Đường, cậu nói có đúng không?"

Lúc này Vương Văn mới chú ý tới ở bên kia đại sảnh nghị sự còn có một nam thanh niên xa lạ đang ngồi.

Mà ở phía sau nam thanh niên ấy, có Vương Thần, Vương Thao và rất nhiều tinh anh của nhà họ Vương chất thành một đống, không còn bất kỳ sự sống nào, chỉ còn mấy người tê liệt dưới đất với vẻ mặt sợ hãi như đã chết.

Vẻ mặt của Đường Tuấn không hề thay đổi, nói: "Nhà họ Vương ông chẳng lẽ không tỉnh ngộ ra được chút nào ư?"

Anh cũng không có áy náy và bứt rứt không yên, bởi vì anh thấy được những kẻ nhà họ Vương mà anh đã giết đều đáng chết.

Nếu như anh thích giết người thì nhà họ Vương sẽ không chỉ chết mỗi tám phần mười người thôi, mà là diệt tộc! Vương Phàm cười khổ, mấy năm nay nhà họ Vương mạnh mẽ xưng bá Hải Châu, loại tỉnh ngộ này đã sớm tan biến rồi.

"Đem điều tôi muốn nói ra cho tôi biết, đừng nghĩ tới việc lừa gạt tôi."

Đường Tuấn nói từng chữ.

Vương Văn thay đổi sắc mặt, nói: "Gia chủ, cậu ta."

Vương Phàm thở dài, nói: "Đi mang đám người Thác Bạt Tuyết Tình đến đây đi."

Vương Văn cũng dần dần hiểu được, không nói gì thêm nữa mà lui ra ngoài.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play