Bởi vì theo như anh ta biết thì tu vi của Canh Đằng vừa bị phế không lâu, hẳn phải nên là một kẻ tàn tật giống như anh ta mới đúng.

Nhưng bây giờ Canh Đằng lại hồi phục, vậy có phải có nghĩa là anh ta cũng có khả năng khôi phục đúng không.

Vừa nghĩ tới cái khả năng này, Vương Thao làm sao kiềm chế được nữa.

Vương Phàm thở dài, ngọc bài sinh mệnh của ông nội ông ta đột nhiên vỡ vụn trước đó không lâu, cùng lúc đó những ngọc bài sinh mệnh của những tu sĩ Động Hư Cảnh bị nhà họ Đường giữ cũng đã bể nát.

Loại chuyện này chưa từng xảy ra bao giờ, Vương Phàm (tác giả viết sai tên nên sửa luôn) suy đoán rằng Tam đại gia đã xuất hiện biến cố không lường trước nào đó.

Về phần việc diệt thôn tiếp đó, cùng với một loạt hành động của Tam gia, dường như cũng đã chứng minh suy đoán của ông ta.

Chính bởi vì như vậy nên Vương Phàm càng cảm thấy bất an hơn nữa, mới cho người thu xếp ổn thoả cho đám người Thác Bạt Tuyết Tình còn sống.

Nhìn thấy bộ dạng của Vương Phàm, Vương Thần nhăn mày nói: "Anh cả, chuyện này chẳng có gì đáng để bận tâm cả. Tam đại gia đã đứng sừng sững giữa Thần Quốc mấy chục nghìn năm nay, người dám khiêu khích họ cũng đã sớm chết hết cả rồi, một kẻ không quan trọng như Đường Tuấn thì có là cái gì chứ. Không cần nhà họ Đường ra tay thì chỉ cần cậu ta dám xuất hiện ở Hải Châu, nhà họ Vương chúng ta đã có thể giết chết cậu ta, vừa lúc báo được thù cũ."

Vương Phàm còn chưa kịp trả lời, một âm thanh giống như ma quỷ vang lên trong đại sảnh: "Tôi sẽ cho nhà họ Vương các người một cơ hội."

Lời còn chưa nói hết, trong đại sảnh nghị sự lại có thêm một người.

Trong tay anh ta ôm một thi thể, trên mặt không có chút biểu cảm gì, giống như tuyết như băng.

"Đường Tuấn!"

Vương Thao vừa thấy người này, đầu tiên là ngẩn người ra rồi đột nhiên cười điên dại, nói: "Vậy mà cậu thật sự dám đến nhà họ Vương bọn tôi, xem ra đến cả ông trời cũng muốn giúp tôi rồi. Khôn hồn thì giao cách chữa trị ra đây, tôi sẽ cậu chết một cách toàn thây."

"Không cần nữa."

Đường Tuấn thản nhiên nói.

Anh liếc mắt nhìn Vương Thao, ánh mắt ngưng tụ thành một thanh kiếm hữu hình chém từ đỉnh đầu của Vương Thao.

Không hề có một âm thanh nào phát ra, ánh mắt của Vương Thao còn giữ lại sự hưng phấn, nhưng thần thái trong đôi mắt đang dần dần biến mất, anh ta còn chưa phản ứng kịp cho đến chết, bị giết chết không có một chút cảm giác nào.

Phù phù.

Vương Thao ngã ra mặt đất, xảy ra tiếng va chạm.

Lúc này, Vương Phàm, Vương Thần và đám người nhà họ Vương mới phản ứng lại.

"Đường Tuấn, cậu lại dám!"

Vương Thần đang tức giận muốn chửi rủa Đường Tuấn, nhưng nói được một nửa thì ánh mắt của Đường Tuấn bắn về phía ông ta, ánh mắt mặc dù không còn ngưng tụ thành bản chất như trước đây nhưng cũng khiến cho lòng của Vương Thần cảm thấy căng thẳng, lời còn lại muốn nói cũng không thốt nên câu.

Sắc mặt của Đường Tuấn không thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play