Âu Dương Hồng Phượng gật đầu, bỗng nhiên nghi ngờ nói: “Tề Hưng? Anh ở đây làm gì? Diệp Nam Nhật đâu?”

Tề Hưng khẽ cười một tiếng nói: “Cô Âu Dương có chỗ không biết, vừa rồi các vị cổ đông mở cuộc họp, nhất trí quyết định bãi bỏ chức vị chủ tịch của Diệp Nam Nhật, bây giờ tôi mới là chủ tịch tập đoàn Nam Nhật.”

Âu Dương Hồng Phượng nhíu mày suy nghĩ, trước khi cô ta đến còn tưởng rằng người tập đoàn Nam Nhật làm khó Đường đại sư, bây giờ xem ra có lẽ là tập đoàn Nam Nhật mâu thuẫn nội bộ. Nghĩ tới những điều này, cô ta khẽ thở ra.

“Cô Âu Dương lần này đến đây là muốn tiến hành hợp tác hai loại thuốc mới với tập đoàn chúng tôi sao?” Tề Hưng nói.

“Không sai. Nhà họ Âu Dương tôi quả thực có ý này.” Âu Dương Hồng Phượng nói.

Tề Hưng nghe vậy, nhịp tim không khỏi tăng nhanh mấy nhịp nói: “Ánh mắt cô Âu Dương quả thật độc đáo, không dám gạt cô. Hai phương thuốc này là tập đoàn chúng tôi dốc hết sức mới làm ra, giá trị đại biểu không thể đo lường. Tương lai chỉ cần đưa ra thị trường, tuyệt đối có thể xưng bá thị trường trong khoảng thời gian ngắn.”

“Ồ, phải không? Nhưng tôi tại sao nghe nói hai phương thuốc này là người khác đưa cho Diệp Nam Nhật, hình như không có quan hệ với nhà họ Tề anh.” Âu Dương Hồng Phương chế giễu.

Vẻ mặt Tề Hưng khẽ cứng ngắn, có hơi xấu hổ nói: “Lời cô Âu Dương nói tôi thật sự nghe không hiểu. Chắc là có vài người bên ngoài đồn đãi bịa đặt linh tinh.”

Âu Dương Hồng Phượng lười vạch trần lời nói dối của Tề Hưng, từ trong tay Trần Mẫn một bên lấy một phần hợp đồng qua nói: “Đây là hợp đồng về việc hợp tác tập đoàn Nam Nhật nhà họ Âu Dương tôi đã nghĩ ra xong, anh có thể xem qua một chút.”

Tề Hưng thấy thế, ánh mắt không khỏi lộ ra một chút hưng phấn, nhận lấy hợp đồng xem qua. Hạng mục công việc hợp tác phía trước quả thực chính là nhà họ Âu Dương toàn lực giúp đỡ tập đoàn Nam Nhật, hơn nữa còn là loại không tính đến chi phí, mặc dù Tề Hưng không hiểu, nhưng vẫn mở cờ trong bụng một trận. Nhưng khi anh ta nhìn thấy hai chữ người hợp tác “Đường Tuấn” dùng phông chữ đậm màu đen đặc biệt đánh dấu cuối hợp đồng, sắc mặt lập tức hết xanh lại xám.

Anh ta cầm hợp đồng, chỉ vào tên Đường Tuấn bên trên nói: “Cô Âu Dương, công ty các cô chính là làm chuyện như vậy sao? Ngay cả phần hợp đồng cũng có thể ghi sai!”

Âu Dương Hồng Phượng nói: “Không sai.”

Tề Hưng giận dữ nói: “Không phải cô muốn hợp tác với tập đoàn Nam Nhật sao, nhưng lại viết tên người hợp tác thành Đường Tuấn. Đường Tuấn ngay cả nhân viên tập đoàn Nam Nhật cũng không phải, vốn không có tư cách đại diện tập đoàn Nam Nhật. Nơi này hẳn nên ghi tên tôi, chẳng lẽ như vậy còn không phải lỗi lớn?”

Âu Dương Hồng Phượng lắc đầu cười khẽ: “Tề Hưng, anh không khỏi quá coi trọng mình. Nhà họ Âu Dương tôi lúc nào từng nói muốn hợp tác với anh. Từ đầu tới đuôi, tôi đều chưa từng nói câu này!”

Lời của Âu Dương giống như từng hạt dưa to quạt vào mặt Tề Hưng, hết lần này tới lần khác anh ta còn không thể phản kích. Bởi vì Âu Dương Hồng Phượng quà thật chưa từng nói muốn hợp tác với anh ta.

“Hừ! Cô đã nói nhà họ Âu Dương một chút thành ý hợp tác cũng không có, vậy thì mới các người rời khỏi ngay.” Tề Hưng lạnh lùng nói.

“Cậu chủ Tề, phải thận trọng.” Lúc này có cổ đông khẽ nói với Tề Hưng: “Thế lực và phạm vi kinh doanh thương nghiệp của nhà họ Âu Dương rất rộng, nếu như có hợp tác với bọn họ, hai loại thuốc mới của chúng ta có thể tiết kiệm được bao nhiêu phương tiện.”

Tề Hưng hung hăng trừng người kia một cái, trầm giọng nói: “Anh cho rằng tôi không biết sao?”

Nhưng vấn đề bây giờ là đối tượng Âu Dương Hồng Phượng người ta muốn hợp tác là Đường Tuấn, mà không phải Tề Hưng anh ta, nếu hợp đồng này mà thành, vậy anh ta cố gắng nắm quyền tập đoàn Nam Nhật thì có ích lợi gì. Đến lúc đó tất cả tài nguyên hợp tác đều nằm trong tay Đường Tuấn, vậy chức chủ tịch này của anh ta chính là thùng rỗng kêu to, loại chuyện này anh ta tuyệt đối không tha thứ. Cho nên thà rằng như vậy, anh ta tình nguyện nhẫn tâm từ bỏ hợp tác với nhà họ Âu Dương!

Cổ đông khác thấy thế, trong lòng tiếc hận, nhưng lại không tiện nói nhiều. Có nhà họ Âu Dương hợp tác, những cổ đông như bọn họ đây tuyệt đối có thể nhận được hoa hồng rất đáng kể.

“Đường Tuấn, anh đến rồi.” Lúc này Âu Dương Hồng Phượng nhìn về phía đại sảnh tiếp khách ngoài cửa, chào hỏi người tới.

Đi theo sau Đường Tuấn chính là Diệp Nam Nhật và Diệp Nhất Phi.

Nhìn thấy Đường Tuấn, Tề Hưng lập tức lộ ra vẻ mặt căm hờn nói: “Anh cảm thấy dựa vào hợp tác với nhà họ Âu Dương thì có thể phá hỏng sắp đặt của tôi sao? Không khoi quá buồn cười. Tôi tình nguyện kiếm ít một chút cũng sẽ không để anh tiến vào tập đoàn. Anh tốt nhất dẹp suy nghĩ này cho tôi!”

Đường Tuấn và Âu Dương Hồng Phượng lên tiếng chào hỏi nhau, tìm chỗ thoải mái ngồi xuống nói: “Còn chưa kết thúc mà, nói không chừng lát nữa đám cổ đông ủng hộ anh phía sau kia sẽ ngược lại ủng hộ tôi cũng nói không chừng?”

“Bọn họ dám?” Tề Hưng nghe vậy, ánh mắt âm tàn quét về đám cổ đông sau lưng kia. Có điều lúc này trong lòng anh ta đã không đầy tự tin như vậy nữa, anh ta hiểu rõ hơn bất cứ ai, bọn cổ đông này đều là những kẻ thích chạy theo lợi ích, chỉ cần ai có thể cho bọn họ nhiều tiền hơn, bọn họ sẽ nghiêng về kẻ đó. Đường Tuấn có thể lôi kéo nhà họ Âu Dương đã là giẫm phải vận cứt chó rồi, Tề Hưng vốn không tin còn có gia tộc lớn của tập đoàn lớn nào bằng lòng làm chỗ dựa cho anh!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play