Thiên khí hiện tại của Thần Quốc, gần như đều là từ rất lâu trước kia lưu lại.

Cho dù thiên khí của tam đại thế gia cộng lại, chỉ sợ cũng không có mười món.

Nhưng mà, tầm mắt của bọn Đường Tuấn cũng không dừng lại ở những thần binh này, mà là có chút thất thần nhìn một chỗ khác.

Nơi đó, đồng dạng tràn ngập hào quang không cách nào làm cho người ta bỏ qua.

Những thiên khí này phóng thích hào quang thần thánh lẫm liệt, nhưng hào quang này lại là màu đỏ thẫm, tản ra mùi máu tươi nhàn nhạt cùng sát khí, không thích hợp với thần binh khác.

Nhưng khí tức này lại áp qua hơn mười kiện thiên khí, giống như vương giả vậy.

Dưới hào quang này, một thanh kiếm lớn màu đỏ sậm yên lặng nằm.

Thân kiếm màu đỏ sậm đứt hơn phân nửa, chỉ còn lại từ tay cầm đi xuống ước chừng một phần ba.

“Thiên khí đỉnh cấp!”

Khương Thuần cũng thu hồi bộ dáng cợt nhả lúc trước, biểu tình nghiêm trọng hơn rất nhiều.

Vẻ mặt Đường Tuấn sững lại, lực chiến đấu của thiên khí đỉnh cấp tương đương với một vị Động Hư Cảnh hậu kỳ, thậm chí là đỉnh phong, không thể khinh thường.

Khi một điểm bảo quang cuối cùng tiêu tán, những linh hồn của thần binh này nhao nhao hiện thân, bộ dáng dĩ nhiên đều rất nhỏ xảo, hình thể cùng Trường Côn Khí Linh lúc trước không kém bao nhiêu, thoạt nhìn tựa như đứa nhỏ hơn mười tuổi, hết sức đáng yêu.

Duy nhất tương đối bất đồng chính là thanh kiếm màu đỏ sậm kia.

Hình thể khí linh đồng dạng đều là đứa trẻ mười tuổi không sai biệt lắm. Nhưng tóc lại là màu đỏ như lửa, phía sau còn khoác một chiếc áo choàng màu máu, hai tay ôm lấy, thoạt nhìn giống như ma đồng vậy.

Đường Tuấn, Khương Thuần nhìn những khí linh này, không khỏi lộ ra ý cười.

Khí linh của người khác đều được tạo ra đều mạnh mẽ và cao lớn, vì cái gì những khí linh này đều nhỏ và đáng yêu như vậy.

Ngay cả là Đoạn Kiếm Khí Linh, ở trong mắt hai người xem ra cũng chỉ là đứa nhỏ thoạt nhìn có chút không chính thống mà thôi.

Chu Tước Thần Quân thật đúng là thú vị. Chẳng lẽ khi ông ta chế tạo những thần binh này, chưa hết tính trẻ con.

Trong lòng Đường Tuấn không khỏi nghĩ đến.

Nơi này, quả thực giống như một nhân quốc nhỏ.

“Người ngoại lai!”

Đoạn Kiếm Khí Linh nhìn về phía Đường Tuấn và Khương Thuần, nhìn chằm chằm.

Trường Côn vội vàng tranh công nói: “Đại vương, là tôi bắt bọn họ tới.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play