Nói đến đây cô không nói tiếp nữa, cô không thể ngờ được là Đường Tuấn có thể chữa khỏi bệnh cho cha cô. Bây giờ cô không biết có nên để Hứa Tường Anh lên đây không nữa cho nên rơi vào tình huống rất xấu hổ.

“Để ông ta lên đi.” Đường không muốn cho Âu Dương Hồng Phượng khó xử, mở miệng nói.

Âu Dương Hồng Phượng gật đầu nói với Trần Mẫn: “Đi dẫn Hứa Tường Anh lên đi.”

“Tiểu thư, cô không đích thân đi đón sao? Hứa Tường Anh đại sư là sư đệ của quỷ y.” Trần Mẫn chau mày không hiểu. Cô không biết là Đường Tuấn đã chữa khỏi bệnh của Âu Dương Duệ.

Âu Dương Hồng Phượng trực tiếp từ chối, nói: “Tôi phải đón tiếp Đường đại sư, không có thời gian!”

Không đợi Trần Mẫn trả lời đã có một giọng nói mang theo sự tức giận vang lên từ trong hành lang của tầng bốn vang dội lên trên cả tầng năm: “Rốt cuộc thì Đường đại sư là nhân vật như nào mà có thể khiến cho Âu Dương tiểu thư không quan tâm đến bệnh của cha mình!”

Âu Dương Hồng Phượng nhìn Đường Tuấn, sắc mặt hơi thay đổi.

Tách tách!

Một ông già mặc bộ đồ màu trắng bạc để râu, khí thế cao nhân bước lên tầng năm.

Trước kia Lão già Hứa Tường Anh từng có xung đột với Đường Tuấn.

“Sao anh lại ở đây?” Hứa Tường Anh đi lên tầng năm thì thấy Đường Tuấn đang ngồi nghỉ ngơi trên ghế, mặt hơi biến sắc, nói: “Đường đại sư. Ha ha hóa ra anh là Đường đại sư à. Một tên nhóc mồm mép ba hoa mà cũng dám tự xưng mình là đại sư.”

Ông nhìn về sang Âu Dương Hồng Phượng nói: “Con nhóc nhà họ Âu Dương cô hẳn là ngốc rồi mới kêu anh ta là đại sư.”

Ngày hôm đó, Đường Tuấn ở đại học Vinh vạch trần hành vi lừa đảo của ông, đến nay Hứa Tường Anh vẫn ôm mối hận xưa ở trong lòng.

Âu Dương Hồng Phượng vẻ mặt xấu hổ lại không biết nên trả lời như thế nào. Sau lưng Hứa Tường Anh là quỷ y Lâm Trung Hiệp, là người mà nhà Âu Dương cô không dám đắc tội nếu không thì cô cũng không muốn để Hứa Tường Anh thay cô làm trung gian.

“Hừ! Nếu như cô vẫn muốn để cho sư huynh tôi xem bệnh cho cha cô thì lập tức để thằng ranh con này nhanh chóng đi khỏi đây, nếu không thì cô mời người cao siêu khác đi.” Hứa Tường Anh thái độ vênh váo như là đã nắm chắc được điểm yếu của Âu Dương Hồng Phượng.

“Hứa Tường Anh đại sư, Đường đại sư cũng là khách mời của nhà Âu Dương tôi, mời anh nói chuyện khách sáo một chút.” Đương nhiên là Âu Dương Hồng Phượng không dám để Đường Tuấn đi, cô chau mày lại lạnh lùng nói.

Hứa Tường Anh sững sờ, mặt già sụp đổ, nói: “Cô dám nói với tôi như thế! Cô không muốn cứu mạng cha mình?”

Âu Dương Hồng Phượng lạnh lùng nói: “Đường đại sư đã chữa khỏi cho bệnh của cha tôi rồi không phiền ông lo lắng.”

Trong mắt Hứa Tường Anh lóe lên một tia hỗn loạn, không nhịn được nhìn về sang Đường Tuấn, nói: “Anh ta? Chỉ dựa vào anh ta? Cô nhóc nhà họ Âu Dương cô đừng có bị người ta lừa! Dựa vào kỹ thuật tầm thường của anh ta thì sao có thể chữa khỏi bệnh cho cha cô?”

“Ồ, kỹ thuật tầm thường.” Đường Tuấn cười lạnh, nói: “Hứa Tường Anh đại sư ngược lại nói cho tôi nghe xem cái gì mới gọi kỹ thuật cao siêu, lẽ nào kể chuyện về ông có tài cải tử hoàn sinh để cố ý lừa bịp sao?”

Hứa Tường Anh bị Đường Tuấn vạch trần, sắc mặt khó coi, nói: “Anh! họ Đường anh, anh đừng có quá kiêu ngạo, sư huynh tôi đã thách đấu với anh, hừ, đến lúc đó xem anh còn dám nói ra những lời này không.”

Đường Tuấn mỉm cười, nói: “Ha ha Lâm Trung Hiệp được người ta gọi là quỷ y, y thuật quả thật cao siêu nhưng đáng tiếc lại có một sư đệ như ông, chuyên gia đi lừa gạt.”

Anh đứng dậy, ánh mắt lấp lánh những hào quang, trong giọng nói mang theo tự tin, nói: “Tôi cũng muốn so tài y thuật cùng với quỷ y một chút, xem thử ông ta rốt cuộc là thật như tên gọi quỷ y không.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play