*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Thác Bạt Mạnh nhìn Thác Bạt Tuyết Tình còn đang hôn mê, trong lòng vô cùng phức tạp.

Nếu để cho Thác Bạt Tuyết Tình biết chuyện này, không biết cô ta sẽ nghĩ như thế nào.

Còn Hoàng Tâm ở bên cạnh đã nghe đến thất thần.

Trong đại sảnh chính của nhà họ Thác Bạt, từng bộ sách chồng chéo lên nhau chất đống vào một chỗ.

Đường Tuấn ngồi trong đại sảnh từ từ đọc.

Lấy cường độ thần niệm của anh, tốc độ đọc sách rất nhanh, gần như chỉ sau hai canh giờ, anh đặt một quyển sách trong tay xuống, lầm bẩm nói: "Xem ra nhà họ Thác Bạt còn cất dấu một phần thư tịch, có lẽ phần này mới là quan trọng."

Đang lúc anh định đi tìm Thác Bạt Mạnh, một thanh âm nghiêm nghị vang lên ở ngoài sảnh: "Lý Quân Thành thành phố Đà Nẵng xin gặp bác sĩ Đường Tuấn."

"Lý Quân Thành thành phố Đà Nẵng." Sắc mặt Đường Tuấn thay đổi.

Anh ở quận Đan Dương một thời gian, tự nhiên cũng biết tên Lý Quân Thành.

Nhưng mà anh không biết Lý Quân Thành lại đang ở trong nhà Thác Bạt, càng không biết vì sao Lý Quân Thành tìm mình.

"Mời vào."

Sắc mặt Đường Tuấn khôi phục bình tĩnh, thản nhiên nói.

Rất nhanh, một ông lão đi vào trong đại sảnh, đúng là Lý Quân Thành. Thác Bạt Mạnh và Hoàng Tâm cũng không bước theo đi vào.

Lý Quân Thành quan sát Đường Tuấn, sau một hồi đột nhiên hỏi: "Bác sĩ Đường Viêm còn khỏe không?"

Đường Tuấn nhíu mày lại, trên mặt lộ ra vẻ ngờ vực.

Đối với vấn đề của Lý Quân Thành anh cảm thấy có chút khó hiểu.

Lý Quân Thánh thấy thế, trong lòng động đậy, trên mắt lộ ra vẻ tham lam nói: "Ngay cả Đường Viêm cậu cũng không biết, xem ra cậu không phải là người của nhà họ Đường."

Đường Tuấn thoải mái nói: "Hóa ra là thử tôi. Tôi không phải là người của nhà họ Đường ở Thần Quốc thì sao?"

Lý Quân Thành nói: "Nếu không phải là người của nhà họ Đường Thần Quốc, lại biết được một chiêu thế giới trong huyệt, cậu cảm thấy tôi sẽ tha cho cậu sao? Mở thức hải của cậu ra để cho tôi sưu hồn. Nếu cậu phối hợp, tôi tha cho cậu một mạng."

Đường Tuấn nhìn Lý Quân Thành thở dài, sau đó từ từ đi tới, biểu tình trên mặt rét lạnh như sương.

"Ông cũng dám sưu hồn tôi!" Đường Tuấn lạnh lùng nói.

Mi tâm Lý Quân Thành lóe ra một đợt ánh sách màu bạc, sau đó biến hóa thành một hình ảnh giống y như đúc dung mạo ông ta.

Ông ta khinh thường nói: "Tôi đã đạt đến Hợp Thể cảnh hậu kỳ, tu vi linh hồn cũng chỉ kém một bước là đạt đến lĩnh vực bảy phẩm. Cậu chỉ là một tên Hóa Thần Cảnh trung kỳ, ngay cả muốn chết ở trước mặt ta cũng không được."

Tinh thần lực màu bạc như dây thừng vô hình vây khốn Đường Tuấn.

Đường Tuấn nói: "Tôi nói tôi chỉ có Hóa Thần Cảnh trung kỳ lúc nào?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play