“Hai người đi xuống trước đi, để tôi nói chuyện với bọn họ.” Đường Tuấn nói với hai bà cháu bà Độc.

Bà Độc nhẹ nhàng gật đầu, sau đó bà ta đẩy Hoa Tiểu Nam rời đi. Khi đi ngang qua Lý Quang Huy và Lý Ngọc Mai, bà ta chậm rãi lạnh giọng nói: “Nếu như còn dám bất kính với Đường tông sư thì tôi sẽ không quan tâm đến họ của các người là gì!”

Lý Ngọc Mai sững sờ đứng yên ở đó không dám nói gì nữa.

Đợi khi bà Độc rời khỏi sân thượng, Lý Ngọc Mai có chút thẹn quá hoá giận mà lẩm bẩm: “Anh ta cũng xứng được gọi là tông sư!”

“Cẩn thận lời nói!” Lý Quang Huy vội vàng kéo con gái lại.

Đường Tuấn quay người lại đối mặt với Lý Quang Huy và Lý Ngọc Mai nói: “Hai người đến đây làm gì?”

Lý Ngọc Mai lạnh lùng nói: “Không phải anh được gọi là tông sư sao? Năng lực lớn như vậy chẳng lẽ đến việc chúng tôi đến đây làm gì cũng không biết?”

Đường Tuấn không quan tâm, trong mắt anh Lý Ngọc Mai chỉ là một cô gái giàu có được nuông chiều, sống trong nhung lụa từ nhỏ còn chưa từng trải qua khó khăn. Anh cười nhẹ: “Tông sư cũng chỉ là một cách gọi trong giới võ đạo mà thôi, không phải là vạn năng, nhưng mà tôi đại khái có thể đoán được lí do hai người đến đây.”

“Ồ, vậy Đường tông sư thử nói ra xem.” Cô cố ý nhấn mạnh ba chữ "Đường tông sư", giọng điệu có chút mỉa mai và khinh thường. Tuy rằng cô đã từng nghe nói những người luyện võ rất lợi hại nhưng đối với tông sư cảnh giới Chân Khí cũng không có khái niệm cụ thể, sâu trong lòng cô cũng chỉ coi Đường Tuấn là một kẻ liều lĩnh có võ công cao hơn người thường một chút mà thôi.

Nhìn thấy con gái mình như vậy, Lý Quang Huy không khỏi lộ ra vẻ tự hào, ông không có con trai, tương lai tập đoàn Thịnh Thiên chắc chắn sẽ do Lý Ngọc Mai tiếp quản. Đối mặt với một vị tông sư thì cần phải có loại thần thái không tự ti không kiêu ngạo này. Về phần Đường Tuấn, thực lực của một người làm sao có thể so với bước tiến thương mại của tập đoàn Thịnh Thiên!

Đường Tuấn dường như không để ý lắm, thay vào đó anh ngồi tại chỗ bình tĩnh nói: “Hai người muốn tạo quan hệ với tôi!”

Câu này nói ra tuy nghe rất kỳ quái nhưng lại bộc lộ sự tự tin mạnh mẽ của người nói.

“Phi lý! Quá nực cười!” Lý Ngọc Mai chế nhạo: “Đường Tuấn, anh có tư cách gì để nhà họ Lý chúng tôi cần phải tạo quan hệ!”

Mặc dù cô và cha cô là Lý Quang Huy đến tìm Đường Tuấn chuyến này quả thực là vì muốn tạo quan hệ tốt, nhưng Đường Tuấn trực tiếp nói ra như vậy khiến cho cô cảm thấy thực sự rất mất mặt, có cảm giác như giá trị của mình bị giảm sút trước mặt của Đường Tuấn, thế thì làm sao cô có thể thừa nhận cho được.

"Ồ? Thì ra như thế, vậy hai người đến tìm tôi làm gì?” Đường Tuấn lướt ngón tay trên nền gạch nhẵn bóng của sân thượng.

Lý Quang Huy ngăn Lý Ngọc Mai lại không để cho cô lên tiếng nữa và nói: “Đường Tuấn, lần này đến tìm cậu chủ yếu là vì muốn xin lỗi cho sự thất lễ của nhà họ Lý chúng tôi đối với cậu trước đây và tôi cũng hy vọng cậu đừng để chuyện cũ trong lòng.”

Đường Tuấn xua tay nói: “Không sao đâu, ngoài chuyện này ra chắc vẫn còn chuyện khác nữa.”

Lý Quang Huy im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Nghe nói nhà họ Âu Dương, Diệp Thiên Vũ và Hoàng Tường rất kính trọng cậu, cho nên tôi muốn nhờ cậu giúp tôi giới thiệu một chút.”

Nếu tập đoàn Thịnh Thiên muốn mở rộng quy mô kinh doanh thì chỉ dựa vào nhà họ Vương thôi là không đủ. Nếu có thể sử dụng tài nguyên của Đường Tuấn thì chắc chắn Lý Quang Huy sẽ mở rộng quy mô của công ty tăng gấp hai đến năm lần trong vòng ba năm. Đây mới là mục đích thực sự của chuyến đến thăm hỏi Đường Tuấn ngày hôm nay.

Đường Tuấn khẽ nhướng mày nói: “Tôi thực sự quen biết bọn họ, nhưng tại sao tôi phải giúp chú?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play