"Thưa ngài, nếu như ngài không chịu phối hợp, vậy tôi chỉ có thể dựa vào quy tắc của nhà hàng chúng tôi để giải quyết thôi." Lúc này quản lý của nhà hàng cũng thu lại nụ cười trên mặt, lạnh lùng thốt lên, rất có vẻ như phơi bày sự thật. Dù sao bây giờ tất cả mọi người cho rằng tên nhãi ranh nghèo kiết xác trước mặt này đã trộm đồ, có ai lại đi để ý đến thái độ của anh chứ? Ai kêu tên nhãi ranh này không có gia thế, thấp cổ bé họng chứ?

"Quy tắc?" Đường Tuấn cười lạnh, ngồi yên không động đậy như ngọn núi, nói: Đây chính là quy tắc mà nhà hàng các anh đối xử với khách hàng sao?"

Sắc mặt của quản lý nhà hàng thay đổi, không ngờ đến lúc này rồi mà Đường Tuấn vẫn còn muốn cứng miệng cậy mạnh. Khi đang nghĩ ngợi vài câu dạy dỗ anh tử tế, thì có một giọng nói trầm thấp mang theo uy nghiêm truyền tới lầu hai của nhà hàng: "Quy tắc của nhà hàng chúng tôi chỉ thích hợp dùng với những người tuân thủ quy tắc của chúng tôi. Còn về những người tay chân không sạch sẽ như anh, xin lỗi, chúng tôi cũng sẽ không tuân thủ quy tắc với anh."

Những tiếng bước chân vững vàng qua đi, một người đàn ông có cái bụng hơi nhô lên, mặc đồ vest xuất hiện trong lầu một.

"Ông chủ Ngô."

Nhìn thấy người vừa tới, không ít người đã đứng lên từ chỗ ngồi của mình, lên tiếng chào hỏi anh ta.

Ngô Nam Bình đầu tiên là liếc mắt nhìn xung quanh nhà hàng một vòng, sau đó lộ ra biểu cảm đau lòng nhức óc, vẻ mặt nghiêm túc nói: "Ngô Nam Bình tôi rất hổ thẹn, các vị nể mặt đến chỗ của tôi tiêu tiền, không ngờ nhà hàng của tôi lại xảy ra chuyện thế này. Vì để tỏ lòng áy náy của tôi, hôm nay hoá đơn ăn uống của các vị tất cả giảm 50%."

Ngô Nam Bình vừa đến là kiểm soát mọi thứ, loại phong thái đó khiến người ta sợ hãi, khuất phục. Mặc dù những người đang ngồi ở đây cũng không thiếu chút tiền này, nhưng trên mặt vẫn lộ ra nụ cười. Đồng thời ánh mắt nhìn về phía Đường Tuấn đều mang theo vẻ đồng tình, Ngô Nam Bình nói như thế, tất nhiên sẽ nghiêm khắc trừng trị kẻ đầu sỏ gây tội này.

Nhưng Đường Tuấn ngay cả xoay người cũng không thèm xoay, cứ quay lưng lại với Ngô Nam Bình như thế. Lúc này tất nhiên anh đã hiểu ra đây là một cái bẫy nhắm vào anh, mà người bày ra cái bẫy này rất rõ ràng chính là Tề Hưng.

Hai tay của Ngô Nam Bình chắp sau lưng, từ từ đi đến chỗ Đường Tuấn đang ngồi, sự uy nghiêm trong đôi mắt càng sâu, giọng nói lộ ra vẻ lạnh lùng: "Anh bạn này dám làm chuyện như thế trong địa bàn của tôi, chẳng lẽ không nên cho tôi một lời giải thích sao? Lẽ nào cho rằng Ngô Nam Bình tôi là người dễ bắt nạt à?"

"Cô Lý, không phải Ngô Nam Bình tôi lắm miệng, chỉ là người giống như cô, tại sao lại trở thành bạn bè với cái tên trộm vặt móc túi thế này, tôi thấy cô cũng phải cẩn thận một chút." Ngô Nam Bình nói với Lý Ngọc Mai.

Sắc mặt của Lý Ngọc Mai trở nên khó coi, trong lòng càng lúc càng oán hận Đường Tuấn, tự trách mình bị ma quỷ ám, thế mà lại đưa Đường Tuấn tới chỗ như thế ăn cơm, khiến mình mất hết mặt mũi. Đáng hận hơn chính là đến bây giờ mà cái tên này vẫn còn vẻ mặt lạnh nhạt như chuyện không liên quan đến mình, đến mức độ này rồi, anh ta còn muốn mạnh miệng sao?

"Trộm vặt móc túi? Không biết ông chủ Ngô có bằng chứng không?" Đôi mắt của Đường Tuấn rũ xuống, sắc mặt bình tĩnh.

Ngô Nam Bình xoay người, nhìn thẳng vào Đường Tuấn, lại thấy Đường Tuấn cúi đầu nhìn cái đĩa trên mặt bàn, trong lòng không khỏi trở nên tức giận, nói: "Bằng chứng? Nếu như không phải anh làm, vậy anh?"

Ông chủ Ngô nói tới một nửa, lại không nói tiếp được nữa, giống như một con vịt kêu cạc cạc lung tung bị người ta bóp lấy cái cổ dài nhỏ của nó.

Lúc này Đường Tuấn ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau với Ngô Nam Bình, giọng nói của anh lạnh lùng: "Tại sao ông chủ Ngô không nói tiếp nữa vậy?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play