Đương nhiên Mị Sở Nhi cũng nghe được lời của đám học trò này, nhưng cô ta không những không ngăn cản mà ngược lại trong mắt còn lộ ra vẻ chờ mong. Ngay khi cô ta định nói câu đó, bỗng nhiên có một tiếng hét lớn vang lên từ bên ngoài sơn cốc, rồi nhanh chóng truyền vào trong sơn cốc như sấm sét.

Giống như Thần chung mộ cổ, nó mang một sức mạnh khiến người khác phải tình táo. Vốn dĩ Mộ Thanh đã mất đi vẻ bình tĩnh, lay động thân thể đột nhiên tỉnh lại, đôi mắt đẹp lại tràn đầy tức giận, đồng thời trong lòng sợ hãi một hồi, nếu như lúc nãy cô ấy tỉnh lại muộn mộc chút, ai có thể đảm bảo sẽ xảy ra chuyện gì chứ?

Nghe thấy tiếng hét có phần quen thuộc này, Mộ Thanh nhìn về phía sơn cốc, đôi mắt ửng đỏ.

Nụ cười của Mị Sở Nhi chợt dần tắt đi, cô ta quay người lại nhìn người đến từ bên ngoài sơn cốc. Khi nhìn thấy rõ ràng, nụ cười của cô ta lại nở rộ, nói: “Làm tôi còn tưởng rằng là ai, hóa ra là Đại trưởng lão của Độc Cô Cung.”

Bên ngoài sơn cốc, đám người của Đường Tuấn xuất hiện trong tầm nhìn của người của Huyễn Tâm phái và Mộ Thanh.

“Mộ Thanh.”

Nhìn thấy Mộ Thanh và các học trò của Độc Cô Cung đang nằm trên mặt đất, đám người Thu Linh không khỏi hét lên.

Mộ Thanh rơm rớm nước mắt, cô ấy nghẹn ngào nói: “Anh Dược, tôi.”

Vốn dĩ cô ấy còn cho rằng sau khi đạt được truyền thừa thì có thể bảo vệ tốt cho sư đệ sư muội của mình, nhưng bây giờ vẫn phải chờ Đường Tuấn tới cứu cô ấy.

Vẻ mặt của Đường Tuấn nhìn thấy Mộ Thanh không có chuyện gì thì dịu đi. Ánh mắt của anh quét qua đám học trò của Độc Cô Cung ngã ở dưới mặt đất, ánh mắt không khỏi ngưng tụ lại.

“Tinh thần lực.” Đường Tuấn không khỏi nói.

Anh cảm nhận được những tinh thần lực chuyển động mạnh mẽ từ trên người của những học trò Độc Cô Cung đã chết này. Cái mà gọi là thủ đoạn điều khiển tâm trí của Mị Sở Nhi nói chính là tinh thần lực tạo ra ảo giác, cũng chính là nguồn gốc của tên gọi của Huyễn Tâm phái.

Mị Sở Nhi cười nói: “Đúng vậy. Anh cứ yên tâm đi, bọn họ chết mà không có bất kỳ đau đớn nào. Chẳng bao lâu nữa, anh cũng sẽ giống như bọn họ thôi.”

Cô ta cười nhạt, từng người trong đám người của Thu Linh đã lần lượt ngã xuống mặt đất.

Không cần phải cố gắng thi triển nó, thủ đoạn của Mị Sở Nhi đã đạt đến mức có thể dễ dàng lấy được, gần như hòa vào cái nhíu mày và nụ cười của cô ta. Đám người của Thu Linh không kịp chuẩn bị, đã nhanh chóng bị trúng chiêu.

Mị Sở Nhị nhìn Đường Tuấn nói: “Xem ra Đại trưởng lão của Độc Cô Cung như anh vẫn có chút bản lĩnh đó, nếu không anh cũng không thể đánh bại tên ngốc Thiên Tà Tử đó. Nhưng tôi mạnh hơn tên Thiên Tà Tử đó, anh chuẩn bị chìm vào cái chết chưa? Ha ha ha.”

Tiếng cười quỷ dị vang lên trong sơn cốc.

Thấy vậy, Mộ Thanh vội vàng kêu lên: “Anh Dược, tinh thần lực của cô ta đã đạt đến thượng phẩm cấp bảy rồi, anh phải cẩn thận một chút.”

Ánh mắt Mị Sở Nhi nhìn cô ấy như một tên ngốc, nói: “Tinh thần lực cũng không phải là thứ mà cô muốn tránh là có thể tránh được. Huyễn Tâm bí kỹ, ngàn trọng thế giới đó!”

Lời nói vừa rơi xuống, một cỗ tinh thần lực đáng sợ tuôn ra từ lông mày của Mị Sở Nhi giống như một làn sóng, cuồn cuộn quét về phía của Đường Tuấn. Tinh thần lực vô cùng mạnh mẽ, nó đã tạo thành một cơn bão tinh thần. Ngay cả khi Mị Sở Nhi không có ý định tấn công các học trò của Huyễn Tâm phái, nhưng dưới ảnh hưởng của cơn bão tinh thần, tất cả bọn họ đều lộ ra vẻ thất thần, có người còn dùng tay túm lấy cổ họng, càng siết chặt hơn.

“Tôi nghe nói rằng anh đã leo lên tầng sáu của Tháp luyện hồn, tinh thần lực của anh đã vượt xa mọi người khác cùng cảnh giới. Tôi không biết anh có thể chịu được đòn tấn công của tôi mạnh đến mức nào.” Mị Sở Nhi đùa cợt nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play