*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Nói xong, ánh mắt của anh ta cchậm rãi chuyển động, cuối cùng rơi vào trên người của Đường Tuấn, nói: “Đại trưởng lão Độc Cô Cung, tôi nghe Thiên Tà Tử nói đến thực lực của anh. Anh cũng không tệ, nhưng đáng tiếc anh không nên đối phó với tôi.”
Tần Thiên nâng cánh tay lên, dùng cánh tay làm dao, chém xuống.
Một thanh kiếm sắc bén biến thành vật chất và rơi xuống trên đỉnh đầu của Đường Tuấn.
Rầm rầm.
Không gian vỡ vụn, tạo thành một vùng hoàn toàn trống rỗng trên đường đi.
Đường Tuấn nheo mắt lại, ngón tay hơi cong. Nhưng Thái Hạo lại khẽ quát một tiếng, xuất hiện trước mặt Đường Tuấn như một dư ảnh, anh ta giơ hai tay lên, tạo nên tư thế phòng thủ.
Kiếm quang chém vào trên cánh tay của anh ta, trên cánh tay của Thái Hạo tràn ngập tia sáng màu xám nhạt không ngừng chuyển động.
Nổ bùm một tiếng, giống như âm thanh trầm của một con dao chém vào tấm khiên.
Thái Hạo lui về phía sau một bước, nhưng đạo đao lại tiêu tán.
Sắc mặt của Thái Hạo mừng như điên, anh ta thật sự có thể đỡ được một chiêu của Tần Thiên, mà lại không có chút thương tích nào.
Ánh mắt Tần Thiên trở nên ảm đạm một chút, sau khi anh ta nhận truyền thừa Đại Diễn Thánh Thể hoàn chỉnh thì đã mạnh hơn anh ta tưởng tượng một chút.
“Xem ra đúng là tao đã đánh giá thấp mày mà.” Tần Thiên nhìn Thái Hạo, nói.
“Có tôi ở đây, mày đừng hòng làm bác sĩ Dược bị thương.” Tài Hạo cười nhẹ, trong lòng tràn đầy tự tin. Đây là lần đầu tiên anh ta sảng khoái như vậy trước mặt Tần Thiên.
Tần Thiên nhìn Đường Tuấn ở phía sau lưng Thái Hạo nói: “Lúc đầu tôi muốn thuận tay mà giải quyết anh, nhưng không ngờ đến tên Thái Hạo này lại rất coi trọng anh. Nếu đã như vậy, tôi chỉ có thể giao cho những người khác. Nhưng mà loại nhân vật nhỏ như anh thì lúc đầu cũng không đáng để tôi phải ra tay đâu.”
Tần Thiên nói xong liền tiêu tán đi một chút, giọng nói được truyền trong hư không: “Thái Hạo, nếu mày đã muốn đánh với tao một trận, vậy thì tao sẽ cho ngươi cơ hội này, nhớ đến tìm tao đó, ha ha ha.”
Chờ đến khi lời cuối cùng vang lên, Tần Thiên cũng biến mất, không thấy đâu nữa. Những gì vừa xuất hiện cũng chỉ là một hình chiếu không gian của anh ta mà thôi.
Nụ cười trên mặt Thái Hạo dần dần lắng xuống, vẻ mặt của những học trò khác của Đại Diễn Các cũng trở nên nghiêm túc hơn không ít. Tuy rằng thực lực của Thái Hạo bây giờ không phải như xưa, nhưng dù sao Tần Thiên cũng có danh hiẹu Ma thần nhỏ, vẫn khiến bọn họ cảm thấy rất áp lực.
Đám người của Thanh Phong vội bước tới chỗ của Thái Hạo, truyền âm nói: “Anh cả, vừa rồi để cho Tần Thiên giết chết Dược Đường không phải tốt hơn sao? Như vậy anh cũng không cần lộ ra thực lực, hơn nữa còn có thể giải quyết một phiền toái nữa.”
Thái Hạo lắc đầu, cũng truyền âm đến nói: “Bác sĩ Dược có ơn với Đại Diễn Các của chúng ta, tôi không thể chỉ ngồi nhìn được.”
Thanh Phong nhếch miệng, cũng không tiếp tục tranh luận với Thái Hạo, mà nói với Đường Tuấn: “Nếu vừa rồi không phải anh cả Thái Hạo của chúng ta ra tay, anh đã bị Tần Thiên giết chết rồi. Chuyện ân tình mà anh cứu anh cả Thái Hạo lúc trước cũng rõ ràng rồi. Sau này đừng đề cập đến chuyện này nữa, biết không?”
Đường Tuấn lắc đầu, trong lòng cảm thấy buồn cười. Có vẻ như chuyện nhận truyền thừa Thần Quân đã khiến các học trò của Đại Diễn Các bướng hơn rất nhiều.
“Bác sĩ Dược, núi Vạn Thần rất nguy hiểm, nếu không tiếp theo anh đi xuống núi cùng chúng tôi đi.” Thái Hào trầm giọng nói.
Đường Tuấn nói: “Không cần đâu, tôi tự có tính toán của riêng mình. Thu Linh, chúng ta đi thôi.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT