Trưởng lão Cố ở một bên cũng lộ ra vẻ mặt bất an, truyền âm cho trưởng lão Khúc, hỏi: “Tên kia đâu? Chỉ cần đem cậu ta tìm ra giao cho các chủ Diệp, đến lúc đó cũng không trách được trên người chúng ta.”

Trưởng lão Khúc lắc đầu, nói: “Không phát hiện ra cậu ta.”

“Các chủ của chúng tôi đang trên đường tới, các người nghĩ muốn nói với ông ấy như thế nào đi.” Mấy thị vệ lạnh lùng nói.

Trưởng lão Khúc cùng trưởng lão Cố liếc nhau, trong lòng thầm than một tiếng, lúc này thật sự là nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng rửa không sạch tội.

Qua không bao lâu, một trận uy ép khủng bố tràn ngập trong trời đất, không gian xuất hiện từng trận gợn sóng. Một bóng dáng xuất hiện ở trong tầm mắt mọi người. Chân ông ta đạp hư không, tựa như ma thần áp bách đến mức tất cả mọi người đều thở không nổi.

“Chủ nhân.” Mấy thị vệ cung kính nói.

“Các chủ Diệp.” Trưởng lão Khúc cùng trưởng lão Cố đồng thời hành lễ.

Bóng dáng kia không chút để ý tới mọi người, chỉ là nhìn nơi Diệp Dư Sinh đã biến mất.

Bầu không khí bị đàn áp đến cực điểm.

“Tôi cần một lời giải thích.” Các chủ Diệp trầm giọng nói.

“Chủ nhân, chúng tôi.”

Mấy thị vệ trái tim co rụt lại, bọn họ vừa định nói chuyện, nhìn thấy các chủ Diệp nhìn về phía bọn họ. Tầm mắt tựa như đao phong lạnh như băng, mang theo một cỗ khí tức sắc bén vô cùng.

“Chức trách của các người chính là bảo vệ thiếu chủ. Hiện tại con trai ta đã chết, các người cũng đáng chết.” Các chủ Diệp bình tĩnh nói.

Dứt lời, trên mặt mấy thị vệ kia đồng thời lộ ra vẻ mặt sợ hãi.

Sau một khắc, gần mười thị vệ thân thể toàn bộ phân liệt ra, giống như là bị lưỡi đao vô hình xẹt qua. Thân thể mỗi thị vệ đều chia làm mười khối, máu tươi từ không trung chảy ra, tựa như một thác nước đỏ như máu.

Bang bang

Thi thể của gần mười thị vệ rơi xuống đất, phát ra tiếng ồn nhỏ. Thác máu tuy rằng đã biến mất, nhưng trong không khí vẫn tràn ngập mùi máu tươi nhàn nhạt.

Trong lòng trưởng lão Khúc cùng trưởng lão Cố nhảy dựng lên.

Đây là thực lực của các chủ Diệp sao? Một ánh mắt gần nhanh chóng hạ gục mười vị cường giả cảnh giới Hợp Thể.

“Nói đi.” Thanh âm các chủ Diệp vẫn bình tĩnh như cũ, giống như là cái gì cũng không làm.

Nhưng càng như vậy, trong lòng trưởng lão Khúc cùng trưởng lão Cố càng thêm sợ hãi.

“Các chủ Diệp, chuyện này.” Trên trán trưởng lão Khúc toát ra mồ hôi lạnh, do dự.

“Diệp lão quỷ, ông muốn làm gì?”

Lúc này, hai bóng dáng từ xa sóng vai mà đến. Đồng dạng chân đạp hư không, khí thế cực mạnh. Chính là hai người Phục Tuyền và Liễu Sơn.

Liễu Sơn bảo vệ trưởng lão Khúc và trưởng lão Cố ở phía sau, nhíu mày nói: “Diệp lão quỷ, con trai ông chết tôi có thể lý giải, nhưng chuyện này có quan hệ gì với người của hội đấu giá Liễu Sơn tôi.”

Các chủ Diệp nhìn hai người, ngữ khí dần dần lạnh lùng, nói: “Tôi vừa rồi tiến hành tìm kiếm linh hồn mấy thị vệ, nếu như không phải các người cho Dư Sinh tình báo sai lầm, nó làm sao có thể chết.”

“Lão già này.” Liễu Sơn thầm mắng một tiếng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play