"Câm mồm! đại sư Đường muốn giết Hồ Tam thì cần gì dùng đến thủ đoạn!" Trần Bá Phước quát to nói.

"Hừ! Quả nhiên tao không nói không sai, mấy người bên ngoài như tụi mày chỉ biết lấy nhiều khinh ít! Có bản lĩnh thì một mình đấu với tao!" Hồ Nhị không phục, hung tợn nói với Đường Tuấn.

"Thả cậu ta ra." Đường Tuần nói với người đang kéo Hồ Nhị.

Người nọ lập tức cởi trói cho Hồ Nhị.

"Chỉ cần cậu có thể đi đến trước mặt tôi, tôi sẽ cho cậu cơ hội báo thù!" Đường Tuấn thản nhiên mà nói với Hồ Nhị.

"Vậy không phải là quá dễ dàng." Hồ Nhị cười to nói.

Trong lúc nói chuyện cậu ta đã bắt đầu đi, cậu ta bước rất dài, mỗi một bước có thể dài hơn gấp đôi bình thường, chỉ cần vài chục bước là có thể đi đến trước mặt Đường Tuấn.

Ngay trong lúc mà Hồ Nhị tự cho là vô cùng thoải mái, đang đắc ý nhìn Đương Tuấn thì cậu ta nhìn thấy Đường Tuấn làm một động tác rất kỳ quái.

Đường Tuấn hít một hơi thật sâu, sau đó thổi ra.

Ào ào!

Bỗng nhiên một luồng gió lớn xuất hiện ở trong phòng khách, gió lớn tàn phá bừa bãi, thổi quét các loại vật dụng trên bàn ăn và phòng khách. Mà Hồ Nhị đang đứng ở chính giữa trận gió lớn thì là người khó chịu nhất. Da mặt của cậu ta bị cắt qua cắt lại, cảm giác như là trong gió mang theo một loại lực lượng khủng bố được điều khiển để đè ép anh ta làm cho cơ thể anh ta càng lúc càng nhẹ.

Cộc! Cộc! Cộc!

Hồ Nhị lui về phía sau mấy bước liên tục, cuối cùng cả người mềm nhũn mà ngồi phịch xuống trên mặt đất không thể đứng dậy nổi. Anh khó khăn ngẩng đầu lên nhìn Đường Tuấn, trong mắt toát ra vẻ sợ hãi chứ không còn sự tự tin và không phục như lúc trước.

Thổi khí thành phong!

Trần bá Phước đứng kế bên đã nhìn đến ngơ ngác. Ông đã sớm nghe qua tông sư chân khí có rất nhiều bản lĩnh thần kỳ, trong đó còn có mấy loại như đạp nước mà đi, trích diệp phi hoa, thổi khí thành phong và rất nhiều thủ đoạn khác, lúc trước ông còn tưởng rằng đây chỉ là những thứ trong truyền thuyết hay là có người nào đó bịa đặt ra mà thôi, chưa bao giờ tin tưởng, nhưng bây giờ Đường Tuấn đang làm những thứ này trước mặt ông, nó là sự thật! Điều này mang đến chấn động rất lớn trong tâm hồn ông!

"Cậu, còn muốn báo thù nữa không?" Đường Tuấn đứng nhìn Hồ Nhị đang sợ hãi quỳ rạp xuống mặt đất.

"Thần, ngài là thần tiên hạ phàm!" Hồ Nhị giác ngộ, nói năng vội vàng lung tung: "Chỉ có thần mới có thể làm được những điều này, Hồ Tam đắc tội ngài, ngài giết nó là bởi vì nó đáng chết!"

Có thể thổi khí thành phong, ở trong mắt Hồ Nhị đã không còn là bản lĩnh của người bình thường nữa. Mà không phải người thì chỉ còn là thần mà thôi!

"Thần? Ha ha." Đường Tuấn cảm thấy rất buồn cười. Tuy rằng mánh khóe mà anh bày ra đã vượt qua tưởng tượng của người bình thường nhưng mà so với thần ở trong các truyền thuyết và thần thoại thì chỉ có thể xem là một trên trời một dưới đất. Tuy rằng Hồ Nhị này hung ác tàn bạo nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một tên lưu manh kiến thức cạn hẹp tỏ ra oai phong ở trong thành cổ Bắc Ninh này mà thôi, nhìn thấy anh vừa mới lộ ra tí bản lĩnh đã lập tức quỳ sát.

Đường Tuấn xua xua tay, đã có người nhanh chóng đi đến dẫn Hồ Nhị đi, Hồ Nhị có kết quả như thế nào thì anh lười quan tâm.

Ngay hôm sau, đoàn người Trần Bá Phước và Đường Tuấn đã chuẩn bị đi trở về. Chỉ mới năm ngày thôi mà đã xảy ra quá nhiều chuyện khiến trạng thái tinh thần của rất nhiều người vô cùng mỏi mệt. Đặc biệt là Trương Tuyền, bây giờ ông ta thấy Đường Tuấn như là chuột nhìn thấy mèo, sợ hãi rụt rè không dám nhìn thẳng anh. Trái tim mạnh mẽ một lòng muốn tiến vào võ đạo của ông đã bị Đường Tuấn phá hủy, nó không còn tồn tại nữa.

Ba người Âu Dương Hồng Phượng, Hoàng Tường và Diệp Thiên Vũ biết được là Đường Tuấn phải rời đi, đều đến nơi để đưa tiễn, ngỏ lời là sau một khoảng thời gian nữa sẽ tới thành phố Vinh để thăm hỏi. Đường Tuấn đồng ý với từng người.

Một đoàn xe rời khỏi khách sạn Phúc Lai.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play