*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong lúc nói chuyện, bàn tay ông tay bắt một cái trong hư không.

Một bàn tay màu xám chu vi nửa dặm bỗng nhiên xuất hiện, trực tiếp chộp Mộ Thanh trong lòng bàn tay. Cho dù Mộ Thanh thúc giục pháp lực kiểu gì cũng không thể tránh thoát.

Chệnh lệch của cảnh giới Động Hư và cảnh giới Hợp Thể thực sự quá to lớn, Mộ Thanh ngay cả một chiêu cũng không tiếp nổi.

Nguyên Bằng bắt giữ Mộ Thanh trong không trung, cười lạnh: “Nếu như không phải hậu bối nhà họ Nguyên tôi coi trọng cô, bây giờ lão phu đã có thể giết cô.”

Sắc mặt Mộ Thanh đỏ chót, nhưng cô ấy chỉ có thể nhìn Nguyên Bằng đi về phía tháp luyện hồn.

Nguyên Bằng đi tới trước tháp luyện hồn, trên tay ông ta đánh ra từng đạo pháp lực hòa vào bốn phía, tháp luyện hồn chấn động theo, dường như muốn chui lên từ dưới đất, ông ta cười nói: “Ông lão Đan Thanh, tôi còn cần cảm ơn ông đã mở ra tháp luyện hồn, nếu không cho dù tôi hóa giải những phong ấn bên ngoài này cũng không lấy được.”

Ông ta nhìn tầng cao nhất của tháp luyện hồn, ánh mắt dần trở nên nóng bỏng: “Gỗ hồn nguyên, còn có chìa khóa kho tàng bí mật của Thần quân Chu Tước đều là của tôi rồi.”

Khi từng phong ấn xung quanh hóa giải, mặt đất bắt đầu nứt ra từng khe hở, giống như mạng nhện lan tràn khắp bốn phía.

Tháp luyện hồn dần dần nâng lên, giống như có một bàn tay khổng lồ rút nó ra.

“Ha ha ha. Tháp luyện hồn sắp là của tôi rồi, còn có ai có thể ngăn tôi. Lão quỷ Đan Thanh, ông vẫn thua rồi.” Nguyên Bằng nhìn tình cảnh này, vẻ mặt ông ta càng ngày càng đắc ý.

Nhưng mà ông ta vừa dứt lời, tháp luyện hồn đã xảy ra sự thay đổi kỳ lạ.

Tháp luyện hồn vốn dĩ đã lên tới giữa không trung bỗng nhiên ngừng lại, sau đó thay đổi vị trí, chầm chậm chuyển động rồi ngừng trên đỉnh đầu Nguyên Bằng.

Ầm ầm.

Cả tháp luyện hồn từ giữa không trung hạ xuống, trong nháy mắt nện trên mặt đất, bụi mù ngập tràn.

Tiếng cười càn rỡ của Nguyên Bằng trở nên im bặt.

Bàn tay lớn màu xám vốn dĩ bắt lấy Mộ Thanh bỗng nhiên biến mất, Mộ Thanh rơi xuống mặt đất, cô ấy khiếp sợ nhìn một màn trước mắt, lẩm bẩm nói: “Lẽ nào tháp luyện hồn sinh ra linh trí rồi?”

“Ai? Lại dám đánh lén lão phu?” Trong bụi mù dày đặc, giọng nói tức giận của Nguyên Bằng truyền ra từ bên trong.

Ầm ầm.

Tháp luyện hồn nhanh chóng bay lên, sau đó lại nện xuống.

Nguyên Bằng mới vừa nói đã câm như hến, ông ta bị cả tòa tháp luyện hồn đè lên, thậm chí có thể nghe thấy tiếng hét thảm mơ hồ của ông ta.

Vù.

Một vệt sáng bắn ra từ trong bụi mù, rõ ràng là Nguyên Bằng. Chỉ là lúc này Nguyên Bằng vô cùng chật vật, rối bù, khóe miệng ông ta còn dính máu. Ông ta khiếp sợ nhìn tòa tháp luyện hồn kia trôi nổi giữa không trung, kèm theo sự khó hiểu. Tháp luyện hồn là vật vô chủ, hơn nữa không có linh khí tồn tại. Cho nên ông ta mới dám mạnh mẽ thu lấy, có lẽ vừa nãy tháp luyện hồn giống như có ai đang thao túng nên mới nện ông ta đến thất điên bát đảo.

image

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play