*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Lòng Trần Bá Phước tuyệt vọng, đã không còn ôm dự định đánh thắng, tính toán làm sao giảm thiểu tổn thất lần này xuống mức thấp nhất.

Lúc này, ở bên trong dãy núi cách thành cổ Bắc Ninh mấy chục kilomet, một ông lão đầu tóc bù xù, trên mặt toàn là bùn đang đi về phía thành cổ Bắc Ninh. Ông ta bước đi rất chậm, nhưng mỗi bước bước ra dường như đều có bản lĩnh thu hẹp khoảng cách, một bước ước chừng mười mét, tốc độ cực nhanh!

"Đệ tử ngoan, sư phụ tới đón con!" Ông lão tự lẩm bẩm.

Bên trong khách sạn Phúc Lai.

"Cậu em Đường à, lần này cậu đúng là đã gây rắc rối rồi." Trần Bá Phước rất có cảm giác không tranh không giành, nói: "Đinh Mạnh Phúc đã trở thành một vị tông sư, sao cậu có thể đứng trước mặt nhiều người nói ra những lời quá đáng như vậy."

"Ồ, có gì không thích hợp sao?" Đường Tuấn cứ như một đứa trẻ không hiểu chuyện.

Trần Bá Phước cắn răng nói: "Đương nhiên là không thích hợp. Cậu cũng biết đạo lý không thể làm nhục tông sư? Cũng may là lần này Đinh Mạnh Phúc đang sắp đột phá, không có ở lại, bằng không lúc đó chỉ sợ cậu sẽ bị tai bay vạ gió quấn thân. Bây giờ thừa dịp Đinh Mạnh Phúc còn chưa quay lại, cậu mau chóng rời đi đi. Tránh cho mình gặp phải hóa sát thân!"

"Không thể làm nhục tông sư?" Đường Tuấn cười khẽ, hỏi ngược: "Vậy tôi có thể mặc người khác khinh nhục sao?"

Tông sư là nhân vật tầm cỡ thế nào, há có phải một cậu ấm như cậu có thể so được!

Những lời này, Trần Bá Phước nuốt vào trong bụng, không dám nói ra. Dù sao thân phận của Đường Tuấn cũng làm cho ông ta phải kiêng kỵ, ông ta cũng phải để lại mấy phần mũi cho người ta.

"Mặc kệ thế nào, cậu em Đường vẫn nên rời khỏi đây sớm chút đi. Đây là lời đề nghị tôi cho cậu, còn có tiếp thu hay không thì tất cả đều là ở cậu." Trần Bá Phước thở dài.

Đường Tuấn cười nói: "Vậy giải thi đấu so quyền ngày mai phải làm sao bây giờ? Ông là dùng danh nghĩa của biệt thự Thanh Viên số một mời tôi đến đây để so quyền."

Trần Bá Phước không khỏi bật cười nói: "Cậu em Đường, đến lúc này còn lo so quyền cái gì nữa. Cậu không thấy sư phụ Trương Tuyền cũng đã bị người ta đánh cho bị thương nặng không dậy nổi rồi, nếu ngày mai cậu lên võ đài, không cần đến Đinh Mạnh Phúc ra tay, những người khác cũng có thể đẩy cậu xuống võ đài. Tôi nghe nói con nhóc Âu Dương Hồng Phượng kia cũng mời một vị cao thủ luyện công hóa khí đến, thực lực không kém hơn sư phụ Trương Tuyền. Có điều cũng vô dụng thôi, có Đinh Mạnh Phúc ở đây, hạng nhất chắc chắn là thuộc về Tần gia rồi. Lần này, con bé họ Tần kia sẽ đắc ý thật lâu đây."

Ngày hôm nay Đường Tuấn nói những lời bừa bãi như vậy trước mặt của rất nhiều người, sợ là đã hấp dẫn không ít ánh mắt chú ý, đến lúc đó không biết có bao nhiêu người vì muốn tạo quan hệ với vị tông sư Đinh Mạnh Phúc mà chủ động khiêu chiến Đường Tuấn. Thân phận của Đường Tuấn không bình thường, vì thế nên Trần Bá Phước cũng không thể không nhắc nhở anh để tránh gây xích mích với chỗ dựa sau lưng anh.

"Ừm." Đường Tuấn nói: "Tôi sẽ suy nghĩ."

Trần Bá Phước thấy thế biết Đường Tuấn căn bản không có ý muốn rời khỏi, chỉ có thể thở dài ở trong lòng, người trẻ tuổi bây giờ càng ngày càng không biết trời cao đất rộng.

Ngay lúc này, đường phố bên ngoài khách sạn Phúc Lai bỗng đột nhiên ồn ào, loáng thoáng có thể nhìn thấy một đám thanh niên trai gái mặc quần áo hoa hòe lòe loẹt đang đánh nhau.

"Xảy ra chuyện gì?" Trần Bá Phước cau mày, hỏi một đàn em.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play