Đường Tuấn bây giờ đang là Hóa Thần Cảnh sơ kỳ, và chỉ còn một bước nữa là đến Hóa Thần Cảnh trung kỳ. Cho dù không chuyên môn về tu luyện linh hồn, nhưng cũng không phải binh khí bình thường có thể làm tổn thương được. Còn khi nãy anh chỉ vừa nhìn vào chiếc gương đó, thì suýt chút đã bị trầm mê vào đó, mất hồn trong phút chốc. Nếu như đang ở trong trận chiến, thì đó sẽ là đòn chí mạng.

Ông Qua gật đầu giải thích: "Chiếc gương cổ này không chỉ có thể làm tổn thương linh hồn, mà còn có thể nuôi dưỡng linh hồn. Y thuật của tôi có thể đạt được thành tựu như hôm nay, cũng có một nửa công lao của nó."

Nét mặt ông ta dường như lộ ra một chút buồn bã, ông ta nói: "Chỉ là qua mấy nữa, chiếc gương này sẽ không còn thuộc về tôi."

"Là sao?"

Đường Tuấn cau mày hỏi: "Chẳng lẽ có người muốn cướp chiếc gương này à?"

Ông Qua cười khổ nói: "Là Phi Tinh Viện của phủ thành Bạch Phong. Không biết từ đâu mà họ có được tin tức về chiếc gương Uẩn Thần Kính này, khoảng thời gian trước đây truyền tin cho tôi, bảo tôi giao Uẩn Thần Kính ra, thậm chí lấy Thiên Nguyên Phường ra uy hiếp tôi. Đương nhiên tôi không đồng ý. Nhưng tôi không ngờ Phi Tinh Viên lại vô sỉ như vậy, lại ra tay với mấy người Tri Huệ.”

Đường Tuấn nói: "Ông là đang nói đám cướp kia là do Phi Tinh Viện mời tới sao?"

Ánh mắt ông Qua lóe lên một tia sắc bén, nói: "Ngoài nguyên nhân này thì tôi không nghĩ ra nguyên nhân nào khác cả. Qua Thiên Hòa tôi hành y bao nhiêu năm, cũng có chút danh tiếng, trong phạm vi thành Hồng Dương không ai dám động đến học trò của tôi."

Ông ta vừa nói xong, sắc mặt đột nhiên thay đổi, lấy ngọc bài truyền tin ra.

Một tia sáng yếu ớt lóe lên trên ngọc bài truyền tin, sau đó một giọng nói kiêu ngạo vang lên: "Qua Thiên Hòa, không ngờ mấy học trò của ông lại mạng lớn như thế, vậy mà cũng không chết nổi. Cho ông một cơ hội nữa, giao Uẩn Thần Kính ra, đồng thời dâng lên một trăm vạn linh thạch, tôi sẽ xem như chưa có chuyện gì xảy ra."

Qua Thiên Hòa nổi gân xanh đầy mặt, hiển nhiên là ông ta đã tức giận đến cực điểm, nghiêm mặt nói: "Đừng có mơ."

Giọng nói kiêu ngạo đó mỉm cười nói: "Tôi biết là ông sẽ từ chối, lần này tôi tìm ông là muốn thông báo với ông một tiếng, không phải ta cần Uẩn Thần Kính, là vật mà cậu chủ Hạ Nam Phi chỉ định, qua mấy ngày nữa em gái của cậu ấy sẽ đến thành Hồng Dương, đến lúc đó tôi xem ông còn có thể giữ được Uẩn Thần Kính nữa không."

Nói xong, bên kia trực tiếp kết thúc cuộc nói chuyện.

Rắc.

Qua Thiên Hòa bóp nát ngọc bài truyền tin, tức giận nói: "Đúng là hiếp người quá đáng."

Sử thành chủ thở dài, nói: "Ông Qua, lần này, hay là ông nhận lời đi. Phi Tinh Viện là phái tu hành số một ở phủ thành, Hạ Nam Phi còn là học trò số một trong Phi Tinh Viện. Hơn nữa, chắc ông cũng biết, Hạ Nam Phi ngoài trừ là đại sư huynh ở Phi Tinh Viện ra, còn là học trò của thầy Quý Đồng. Hai thân phận này, không phải một người bình thường ở Thiên Nguyên Phường như ông có thể chống lại được."

Qua Thiên Hòa trầm giọng nói: "Tất nhiên là tôi biết chuyện này, chỉ là tôi nhịn không nổi cục tức này thôi. Với thân phận của Hạ Nam Phi, nếu thật sự cần Uẩn Thần Kính, mở miệng mượn tôi là được, tôi nhất định sẽ cho. Nhưng thái độ này của cậu ta thực sự khiến tôi rất chán ghét. Tôi không cam tâm để Uẩn Thần Kính rơi vào tay cậu ta."

Sử thành chủ không nói nữa. Mặc dù Thiên Nguyên Phường là một phái lớn ở thành phố Hồng Dương, nhưng vẫn còn kém xa so với Phi Tinh Viện ở phủ Bạch Phong.

Chuyện này tạm thời cho qua đi, còn về chuyện Uẩn Thần Kính, ông Qua cũng không nhắc tới nữa. Nhưng nét u sầu giữa ấn đường của ông ta lại lúc một rõ thêm. Thời gian này, Đường Tuấn nhận lời mời của ông Qua đến Thiên Nguyên Phường để hướng dẫn y thuật cho học trò của ông ta.

Trong một căn phòng yên tĩnh ở Thiên Nguyên Phường.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play