*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sử Đào nheo mắt lại, trong mắt lóe lên một tia sắc bén, lạnh lùng nói: "Anh chính là bác sĩ lang băm, suýt chút nữa đã hại chết Tri Huệ!"

Đường Tuấn cau mày nhìn Vệ Võ, Vệ Võ đúng lúc lộ ra một nụ cười đắc ý. Không cần nghĩ, chắc chắn là Vệ Võ đảo lộn sự thật.

Lữ Tri Huệ vội vàng nói: "Cậu cả, sự việc không phải như vậy."

Vệ Võ lộ ra một vẻ mặt đau lòng và nói: "Lữ sư muội, cô không tin tôi à? Lúc đó cô hôn mê, chân tướng sự việc như thế nào, tôi rõ hơn cô. Nếu không phải tôi có ở đó, cô đã bị tên bác sĩ lang băm này hại chết rồi."

Lữ Tri Huệ nghe thấy lời này, khuôn mặt xinh đẹp lộ ra vẻ tức giận nói: "Vệ Võ, anh lại nói bậy."

Vệ Võ càng thêm buồn bực nói: "Lữ sư muội, cô lại vì một người ngoài mà đối xử tôi như thế, tình nghĩa đồng môn mấy mươi năm của chúng ta lẽ nào không bằng một người ngoài sao?"

Lữ Tri Huệ tức giận đến mức cả người khẽ run lên, vừa định nói thì Sử Đào đã giành nói trước: "Tri Huệ, loại người này không đáng để em nói thay anh ta. Em và Vệ Võ là đồng môn, lần này còn là Vệ Võ cứu em, em nên cảm ơn anh ta mới phải."

Anh ta liếc nhìn Đường Tuấn nói: "Loại người này cứ giao cho anh xử lý."

Nói rồi, anh ta đi tới chỗ Đường Tuấn, chắp tay sau lưng, nói: "Cho anh một lựa chọn, quỳ xuống xin lỗi với Vệ Võ và Tri Huệ, chuyện trước đây coi như xóa bỏ."

Vệ Võ vội vàng nói: "Cậu cả, anh là con trai của thành chủ, tương lai phải kế thừa thành Hồng Dương, là thiên chi kiêu tử thống ngự một thành, chuyện này để bản thân tôi tự giải quyết được rồi, không dám làm anh phí tâm."

Khi nói những lời này, ánh mắt anh ta nhìn Đường Tuấn đầy vẻ khiêu khích, như muốn nói: "Nhìn thấy chưa, đây là con trai thành chủ, cậu còn không ngoan ngoãn nghe lời."

Tiếng của mấy người thu hút sự chú ý của dám hạ nhân ngoài hoa viên, một thị nữ nhanh chóng chạy tới cung kính hành lễ với Sử Đào, sau đó nói: "Cậu cả, đây là khách quý của cô chủ, cậu làm như vậy thì…?"

Sử Đào nhướng mày và nói: "Tôi làm như vậy thì sao? Tôi làm việc như thế nào cũng phải cần cô chỉ bảo tôi sao?"

Anh ta khinh thường liếc nhìn Đường Tuấn nói: "Khách quý cái quái gì! Xem ra em gái tôi đã bị anh ta làm mờ mắt rồi, người làm anh như tôi phải giúp nó mới được."

Hạ nhân im lặng, không dám nói thêm gì nữa.

Lữ Tri Huệ càng thêm lo lắng, muốn ngăn lại giúp Đường Tuấn, nhưng lại bị Vệ Võ kéo lại.

Sử Đào nhìn Đường Tuấn nói: "Anh không nghe tôi nói sao? Quỳ xuống xin lỗi Vệ Võ, nếu không hôm nay anh sẽ không thể rời khỏi nơi này."

Đường Tuấn nhìn Sử Đào nói: "Anh có biết mình đang làm gì không? Có gánh nổi hậu quả không?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play