*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Lạc Kình Thương đột nhiên cười nói: "Vu Kiếm Sâm, ông nói ít lại vài câu đi. Dù sao Đường Tuấn cũng là người Trái Đất, chúng ta nên đoàn kết mới phải."
Ông ta nhìn Đường Tuấn, nói bằng giọng điệu vui tươi: "Đường Tuấn, nghĩ chắc cậu cũng không muốn thấy sinh linh ở Việt Nam phải lâm vào tình cảnh khốn khó chứ."
Đường Tuấn cau mày nói: "Ý của ông là?"
Lạc Kình Thương xua tay nói: "Không có ý gì. Tôi chỉ muốn nói với cậu rằng, nếu như hai người bọn ta xảy ra chuyện gì, thì Côn Luân và Vu Môn đều sẽ huy động toàn lực trỗi dậy, đến lúc đó bọn ta không dám đảm bảo đệ tử môn hạ của bọn ta sẽ làm ra chuyện gì. Thực lực của cậu còn yếu, cũng chỉ có một mình, còn tu hành giả của Côn Luân và Vu Môn hai ta hợp lại có hơn hàng vạn."
Đường Tuấn im lặng, những gì Lạc Kình Thương nói quả thực là điều anh đang lo lắng.
Nhìn thấy bộ dạng của Đường Tuấn, trong mắt Lạc Kình Thương hiện lên một ý cười đầy mưu mô. Ông ta chậm rãi nói: "Đường Tuấn, cậu không có thù hằn gì với Côn Luân và Vu Môn, chuyện trước đây có thể xem như nhắm mắt cho qua, thậm chí bọn ta có thể giúp cậu đối phó ma tộc Hắc Ám."
Ông ta cố ý nói thành giúp Đường Tuấn đối phó ma tộc Hắc Ám, chứ không phải ra tay vì Việt Nam.
“Nhưng mà, bọn ta có một điều kiện.” Lạc Kình Thương cười nói.
“Điều kiện gì?” Đường Tuấn hỏi.
Tính toán thời gian, đạo sĩ Trung Thanh và Phá Quân Doanh đã gần đến rồi, đợi hai phe đó đến nơi, Côn Luân và Vu Môn không cần phải lo nữa.
Lạc Kình Thương nói: "Nghe nói cậu đã vào trong Nguyệt Cung, chắc cũng có thu hoạch nhỉ. Như vầy đi, yêu cầu của bọn ta rất đơn giản, đưa những công pháp bảo vật mà cậu có được trong Nguyệt Cung ra, nếu là công pháp thì cậu, Côn Luân ta, và Vu Môn sẽ chia ra ba bên cùng hưởng. Nếu là bảo vật thì chia làm ba phần, bọn ta chọn trước. Điều kiện này công bằng chứ."
Mắt Vu Kiếm Sâm sáng lên: "Không sai. Lấy những báu vật có được trong Nguyệt Cung ra, cho bọn ta chọn trước. Tôi thấy bia đá khi nãy của cậu, chính là đồ của Nguyệt Cung. Nếu cậu cho ta, Vu Môn ta có thể giúp cậu đối phó ma tộc Hắc Ám."
Lục Minh Châu nghe xong những lời này, sắc mặt tái nhợt. Côn Luân và Vu Môn đều là chốn tiên cảnh phúc địa, không ngờ bây giờ lại vô sỉ như vậy, đúng là chẳng thua gì cường đạo.
Đường Tuấn cười nói: "Quả thật tôi đã tìm được một số thứ ở Nguyệt Cung."
Khuôn mặt của Lạc Kình Thương và Vu Kiếm Sâm chợt nở một nụ cười, họ nhanh chóng nói: "Vậy thì mau lấy ra đi. Cậu đừng lo, bọn ta sẽ không lấy nhiều đâu."
Đường Tuấn nhìn hai người, chế nhạo: "Tiếc là các người không xứng có được nó."
Vừa dứt lời, nụ cười của Lạc Kình Thương và Lạc Kình Thương chợt tắt, bọn họ trầm giọng nói: "Cậu nói cái gì?"
“Cút.” Đường Tuấn chỉ đáp lại một chữ.
Sắc mặt Lạc Kình Thương ảm đạm, nói: "Chúng ta chỉ cần chia ra một phần ba, đâu có gì quá đáng. Huống chi những thứ đó vốn không phải của cậu, là của chung Việt Nam, cậu lấy ra mọi người cùng hưởng thì có gì không đúng."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT