*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Người thanh niên khí chất như kiếm kia cau mày hỏi: “Chu Phàm, ông đến chỗ này để làm gì chứ?”

Chu Phàm do dự một chút, rồi nói: “Tôi đến tìm ngài Đường.”

Lúc này, khuôn mặt xinh đẹp của Chu Nhã Nhi đột nhiên thay đổi, nghẹn ngào nói: “Hai người là Vu Cửu Tiêu và Lạc Tâm Xuyên sao.”

Chu Phàm hét lên: “Nhã Nhi im ngay! Sao con có thể gọi bậy tên húy của hai vị điện hạ chứ?”

Chu Nhã Nhi nhìn thấy thế, tim đập loạn xạ. Cô ta thực sự đã đoán đúng.

Hai người này là Vu Cửu Tiêu và Lạc Tâm Xuyên, thế hệ trẻ lợi hại nhất hiện nay của Vu Môn và Côn Luân. Cô ta đã từng nghe cha nhắc đến, ngay cả Phương Nguyên Thái cũng phải cúi đầu chào ở trước mặt hai người này! Người có tính khí hung hăng là Vu Cửu Tiêu, người còn lại là Lạc Tâm Xuyên.

Lạc Tâm Xuyên liếc mắt nhìn thoáng qua Chu Nhã Nhi, ánh mắt có chút kinh ngạc, nói: “Không sao, hình như cô Chu có Nguyệt hoa chi tinh ở trong người. Có thiên phú tu đạo. Không biết cô Chu có bằng lòng đi theo tôi đến Côn Luân tu đạo không?”

Chu Nhã Nhi còn chưa trả lời, thì vẻ mặt Chu Phàm đã vui mừng như điên, vội vàng cướp lời nói: “Đương nhiên là con gái tôi nguyện ý. Nếu như có thể đi theo bên cạnh của Lạc điện hạ học được một chút pháp thuật, thì sẽ được thoải mái cả đời.”

Lạc Tâm Xuyên gật đầu, nói: “Không tệ.”

Vu Cửu Tiêu đột nhiên nói: “Chu Phàm, ông đến tìm Đường Tuấn, không phải là muốn gả con gái của mình cho anh ta sao?”

Trong lòng Chu Phàm khẽ run rẩy, đột nhiên lắc đầu nói: “Không có. Cơ thể của đứa nhỏ có chút không thoải mái, nên tôi muốn mời ngài ấy xem một chút.”

Lúc đầu vốn dĩ ông ta có suy nghĩ này, nhưng bây giờ Chu Nhã Nhi đã được Lạc Tâm Xuyên nhận làm thị nữ, địa vị thân phận của cô ta ngay lập tức được nâng cao lên vô số lần. Nên trong mắt ông ta, Đường Tuấn đã không còn xứng với Chu Nhã Nhi nữa.

Vu Cửu Tiêu hừ lạnh nói: “Không phải tốt nhất. Bởi vì sau ngày hôm nay, anh ta sẽ là người chết rồi.”

Lạc Tâm Xuyên cười nói: “Cứ yên tâm đi. Y thuật của Côn Luân tôi cũng không yếu hơn anh ta. Nếu như Nhã Nhi nói cô ấy có khó chịu chỗ nào, tôi đều có thể chữa trị cho cô ấy.”

Ánh mắt Chu Phàm lộ vẻ kinh ngạc, hắn nhanh chóng bớt phóng túng lại, nói: “Vậy thì phải cảm ơn hai vị điện hạ rồi.”

Vu Cửu Tiêu đi đến Hiệp hội y học cổ truyền nói: “Đi thôi.”

“Lạc Tâm Xuyên của Côn Luân, Vu Cửu Tiêu của Vu Môn đến, người của Hiệp hội y học cổ truyền còn không mau ra ngoài đón tiếp.”

Đường Tuấn và Long Vương vẫn đang còn nói chuyện, thì bỗng nhiên có một giọng nói truyền khắp Hiệp hội y học cổ truyền.

Sắc mặt Long Vương chợt thay đổi, thở dài nói: “Bọn họ vẫn tới đây rồi.”

“Đương nhiên chúng ta phải tới rồi, các cao thủ của Tiên Bảng là một trong những lực lượng quan trọng để đối phó với Ma tộc hắc ám, lần này đã mất đi mấy người, đương nhiên chúng ta phải tới xem lá gan ai lớn như vậy?” Long Vương vừa dứt lời, thì có một giọng nói khác vang lên.

Bốn người Lạc Tâm Xuyên, Vu Cửu Tiêu, Chu Phàm và Chu Nhã Nhi đi từ cổng vào.

Ánh mắt Vu Cửu Tiêu đầy dí dỏm nhìn Đường Tuấn, nói: “Anh là Đường Tuấn sao?”

Lạc Tâm Xuyên cau mày nói: “Vì ân oán cá nhân của mình mà anh đã giết chết hau vị cao thủ của Tiên Bảng, anh đã biết tội của mình không?”

Long Vương đứng lên nói: “Hai vị, chuyện này không phải giống như các vị nghĩ đâu.”

Đôi mắt của Vu Cửu Tiêu nheo lại, quát lớn lên: “Ông là ai hả? Chỗ này có chỗ cho ông nói chuyện sao?”

Tiếng quát như sấm khiến Long Vương bị kinh ngạc, phải lùi về sau mấy bước.

Vu Cửu Tiêu nhìn chằm chằm Đường Tuấn, ánh mắt như gió lạnh thấu xương, giọng nói cực kỳ lạnh lùng: “Năm đó suýt chút nữa Vu Môn của tôi bị anh chà đạp, hôm nay tôi sẽ chà đạp lại Hiệp hội y học cổ truyền này của anh.”

Sau khi nói xong, một luồng khí thế từ trong người của Vu Cửu Tiêu nở ra, cuối cùng bao trùm cả căn phòng. Đồng thời, một luồng khí sắc màu bạc vây quanh cơ thể anh ta, giống như thể đang choàng một chiếc thắt lưng màu bạc vậy.

“Nửa Pháp tắc chi lực!”

“Anh ta đã lĩnh ngộ được mấu chốt của nửa bước Hóa thần rồi!”

Vẻ mặt của Chu Phàm và Long Vương lại thay đổi: “Loại tu vi này sợ là còn mạnh hơn ba người đứng đầu trên Tiên bảng một chút.”

Chu Phàm kéo Chu Nhã Nhi ra phía sau, nói: “Những lời vừa rồi ở trên xe chúng ta nói, con cứ xem như chưa từng nghe qua đi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play