“Có chút thủ đoạn, nhưng hạt châu này của tôi chính là bảo vật tế luyện mấy trăm năm. Nếu như vẫn không giết được anh thì chẳng phải sẽ uổng phí mấy trăm năm của tôi sao?”
Hai tay Trì Hoà Vũ khoanh trước ngực, anh ta khẽ cười lạnh.
Những người khác đều lắc đầu, đương nhiên hạt châu này sẽ là bảo vật bí mật vô cùng lợi hại đủ để giết Hóa Thần. Đường Tuấn vừa mới trở thành Hóa Thần chưa được bao lâu thì có thể lấy ra bảo vật gì để chống lại chứ? Hơn nữa làm gì có bảo vật nào có thể chống lại loại sức mạnh đáng sợ này?
Bỗng nhiên, trời đổ đầy nước, tiếp đó ngược dòng mà quay về, một lần nữa quay lại trong bảo châu màu xanh lam đó.
Đường Tuấn thu bia đứng đó.
Đạo sĩ Minh Tâm khó hiểu nói: “Chẳng lẽ Trì Hoà Vũ muốn tha mang cho cậu ta.”
Lão tổ của Lưu Quang Điện không cam lòng nói: “Giết, giết cậu ta.”
Chỉ có sắc mặt của Trì Hoà Vũ thay đổi bởi vì cảnh tượng vừa rồi cũng không phải do anh ta làm. Anh ta hận không thể giết chết được Đường Tuấn, làm sao lại thu tay chứ.
Tâm niệm anh ta vừa động, chuẩn bị tiếp tục thúc giục bảo châu hoàn toàn giết chết Đường Tuấn thì ai mà biết được tinh thần lực của anh ta vừa tiếp xúc với bảo châu liền cảm thấy một luồng khí tức nóng truyền đến từ bảo châu.
“A.”
Cỗ khí tức này quá nóng, chỉ mới tiếp xúc một chút đã làm thương tổn tới tinh thần của Trì Hoà Vũ khiến anh ta không nhịn được mà la lên.
Trì Hoà Vũ không còn dám tiếp xúc với bảo châu màu xanh lam nữa mà sợ hãi nhìn. Hạt bảo châu này cũng không phải do anh ta chế tạo, mà là lấy được từ chiến trường Thần Ma, anh ta nhờ vào đó mà nhỏ nước xuống. Từ cổ tịch mà anh ta biết, hạt bảo châu này có liên quan đến tiên thiên thần văn nên anh ta mới hao tốn rất nhiều tâm sức để nghiên cứu.
Vốn anh ta cho rằng đã bước đầu khống chế được bảo châu nhưng không rằng lại mất kiểm soát như vậy.
Trì Hoà Vũ cau mày: "Xảy ra chuyện gì vậy?"
Đường Tuấn cười nói: "Xem ra viên trân châu này không nghe lời anh rồi."
Đường Tuấn mở lòng bàn tay, viên trân châu đột nhiên rơi vào tay anh. Anh nhìn Trì Hoà Vũ châm chọc nói: "Ngày đó anh cướp đi bia vạn giới, hôm nay tôi cướp trân châu của anh, anh có thể làm gì tôi?"
"Không thể nào."
Trì Hoà Vũ không tin, trân châu mấy trăm năm anh tế luyện mới miễn cưỡng có thể sử dụng, vậy mà bây giờ Đường Tuấn lại có thể dễ dàng cướp đoạt.
"Ha ha."
Đường Tuấn bóp viên trân châu, một lúc sau song long thủy hỏa to lớn lao ra từ viên trân châu. Cơ thể hai con rồng quấn lại với nhau rồi lao về phía Trì Hoà Vũ. Nếu chỉ là phát lực từ song long thủy hỏa ngưng tụ thì Trì Hoà Vũ không sợ chút nào, nhưng con song long thủy hỏa này chỉ cần một luồng khí tức cũng đủ khiến anh ta suýt chút nữa vào đã mất mạng.
Đoàng đoàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT