*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trác Kim Phượng hung hăng trợn mắt liếc Nguyên Vô Địch, nếu không phải cùng nhau lớn lên, cô chắc chắn sẽ nghĩ anh ta tới đây để cười nhạo mình
“Xem ra là thật. Nhưng mà Trác lão luôn coi cô là tương lai của gia đình nhà họ Trác, hết mực yêu thương, tại sao lại đối xử với cô như vậy.” Nguyên Vô Địch có chút không hiểu nói.
Trác Kim Phượng sờ tay lên mặt, mặc dù dấu đỏ đã biến mất, thế nhưng cảm giác ấy cô vẫn nhớ như in. Cô bất mãn nói: “Bởi vì 病秧子.”
Cô kể lại chuyện đã xảy ra cho Nguyên Vô Địch nghe mà không chút giấu giếm hay phóng đại.
Nguyên Vô Địch nghe xong, sắc mặt hơi trầm xuống, nói: “Chuyện này Trác lão làm quả thật có chút quá đáng, cô dù sao cũng là cháu gái ruột của ông, người ngoài làm sao có thể so sánh được.”
“Hay là, chuyện này tôi sẽ giúp cô. Chờ Trác lão xuất hiện, tôi nói chuyện với ông ấy một chút, còn 病秧子 kia, tôi giúp cô xử lý, cô muốn như thế nào, tôi sẽ làm như thế.”
Nghe Nguyên Vô Địch nói vậy, Trác Kim Phượng lập tức tỏ ra mừng rỡ, mím môi, nói: “Thế thì tốt quá.”
Cô vốn có lòng tin đối với Nguyên Vô Địch. Bởi vì Nguyên Vô Địch là người trẻ tuổi nhất trong tiểu thế giới này luyện được nửa bước Hóa Thần, chắc chắn có thể ngang tài với ông nội cô. Hơn nữa Nguyên Vô Địch còn là cháu trai của đạo sĩ Trung Thanh. Đạo sĩ Trung Thanh ở thế giới này, giống như thần vậy, cho nên thân phận của Nguyên Vô Địch cũng rất đặc biệt.
“Đi thôi. Trước tiên tôi dẫn anh tới Long Ngâm Cư nghỉ ngơi đã.” Trác Kim Phượng tâm tình đã tốt hơn nhiều, cười nói.
Nguyên Vô Địch gật đầu một cái, xem như đây chỉ là chuyện nhỏ.
Long Ngâm Cư là nơi gia đình nhà họ Trác dùng để tiếp đón những vị khách quý, với thân phận của Nguyên Vô Địch, cũng chỉ có Long Ngâm Cư xứng với.
Nhưng khi Trác Kim Phượng cùng Nguyên Vô Địch đi tới bên ngoài Long Ngâm Cư, lại phát hiện bên trong Long Ngâm Cư có người ở.
“Người nào đang ở Long Ngâm Cư, sao tôi không biết?” Trác Kim Phượng nhíu mày, bất mãn nhìn về phía tên thuộc hạ canh giữ Long Ngâm Cư.
“Là một vị y sư.” Thủ vệ trả lời.
Trác Bình ban nãy vội vã rời đi, không kịp nói rõ ràng, chỉ kịp nói thân phận của Đường Tuấn.
Trác Kim Phượng cười lạnh, nói: “Chỉ là một y sư, làm sao xứng vào ở Long Ngâm Cư. Mau cho người đuổi anh ta đi, tôi muốn sắp xếp cho người khác vào.”
Thủ vệ đáp: “Như thế không hay cho lắm. Người này là khách quý của lão gia. Trong Long Ngâm Cư còn rất nhiều phòng, cô chủ có thể chọn một phòng bất kì.”
Trác Kim Phượng chỉ vào Nguyên Vô Địch, hỏi ngược lại: “Anh có biết người này là ai không?”
Thủ vệ lắc đầu.
Nguyên Vô Địch mỉm cười nói: “Tôi là Nguyên Vô Địch. Anh cảm thấy người kia có tư cách ở cùng tôi không?”
Nguyên Vô Địch!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT