Nhưng mà không để Trác Bình kịp nghĩ nhiều. Theo kim châm Đường Tuấn ghim vào, trong cơ thể của ông ta sinh ra một dòng nước ấm, tuần hoàn quanh thân.

“Phốc.”

Trác Bình bỗng nhiên phun ra một ngụm máu, khí tức uể oải rất nhiều.

Sắc mặt Hàn đại sư và Cao đại sư đại biến.

“Tiểu tử đến cùng là có thể hay không, để cho cậu chữa bệnh cho người không phải đả thương người!”

“Vừa rồi là cậu ta châm cứu, không liên quan gì đến chúng ta, xảy ra chuyện, nhà họ Trác sẽ đến tìm cậu ta.”

Sắc mặt hai người đối với Đường Tuấn rất xấu.

“Đủ.” Đúng lúc này, Trác Bình bỗng nhiên hô.

“Ông cụ Trác, loại người này chắc chắn là có mưu đồ làm loạn nhà họ Trác, phải bắt lại nghiêm hình khảo vấn!” Hàn đại sư đề nghị. Vừa rồi Đường Tuấn từ chối chữa trị cho ông ta, làm ông ta không nhịn được nổi cáu.

Bồng.

Trác Bình cũng không nhìn hai người, chắp tay, lại hành lễ một cái với Đường Tuấn nói: “Đa tạ ơn cứu mạng của đại sư!”

“Ừm.” Đường Tuấn nhàn nhạt đáp lời.

Nhưng Trác Bình cũng không dám có bất kỳ bất mãn nào, bất luận Đường Tuấn cũng là ân nhân cứu mạng, trong nháy máy mắt vừa rồi thể hiện thực lực ra đều đã làm ông ta e ngại.

Ông ta lạnh lùng nhìn về phía Hàn đại sư và Cao đại sư, nói: “Hai vị, các người có thể đi rồi.”

Hai người này dùng không biết bao nhiêu tài nguyên của nhà họ Trác, đều không trị được bệnh của ông ta, còn Đường Tuấn chỉ dùng một châm liền giải quyết. Càng buồn cười hơn chính là, hai người này lại còn dám nói ra những lời này đối với Đường Tuấn.

Cơ thể Hàn đại sư và Cao đại sư run lên, nói: “Trác lão, ông!”

Trác Bình ưỡn cơ thể một cái, một khí thế mạnh mẽ phát ra.

Hàn đại sư và Cao đại sư lùi lại mấy bước. Vết thương của Trác Bình vậy mà thật sự đã khỏi rồi.

Trác Bình nói: “Đường Tuấn đã giúp tôi chữa khỏi bệnh, so với mấy người y thuật của anh ta chắc chắn cao hơn. Chuyện hôm nay, tôi nghĩ mấy người đừng có nảy sinh suy nghĩ gì!”

Hàn đại sư và Cao đại sư cũng được xem là nổi tiếng trong giới y học, lại có chút tình nghĩa với gia đình nhà họ Trác. Trác Bình không muốn hai người họ đắc tội với Đường Tuấn nên mới nhắc nhở. Nhưng bọn họ hiểu ý tứ trong lời nói của anh hay không, anh cũng lười để ý.

Anh ta bây giờ vô cùng kính nể Đường Tuấn, trong lòng đã xem anh như cường giả, thậm chí còn cao hơn. Đương nhiên, đây chỉ là Trác Bình tự suy đoán, thậm chí có thể nói đây là trực giác, nhưng loại trực giác này trước đây đã đã cứu hắn rất nhiều lần. Vì vậy, đối mặt với Đường Tuấn, Trác Bình lựa chọn cúi đầu, không dám có bất kỳ ý nghĩ gì.

Hàn giáo sư và Cao giáo sư nghe vậy, vô cùng tức giận liếc Đường Tuấn một cái, hừ lạnh một tiếng rồi rời đi.

“Đường đại sư, mời ngồi.” Trác Bình mời Đường Tuấn cùng Đồ Yên Nhi ngồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play