*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Không gian Lôi Trì, chính là tiểu thế giới của cấp cao thủ Chúa sáng thế sau khi chết truyền lại.

“Cô còn nhớ rõ nghe thấy những âm thanh này ở nơi nào không?” Đường Tuấn hỏi.

Đồ Yên Nhi gật đầu một cái rồi nói: " Bây giờ tôi lập tức dẫn Đường đại ca qua đó."

Nói xong, cô liền muốn đứng dậy, nhưng thương thế trên người quá nghiêm trọng, trái lại lại ngã xuống.

Đường Tuấn nhanh chóng đỡ lấy cô nói: "Tôi giúp cô trị thương trước.”

Nói xong, anh liền lấy ra ngân châm giúp Đồ Yên Nhi khai thông huyết mạch, lại lấy ra một chút linh dược cho cô uống vào. Chém giết một nhóm người ngoại vực, Đường Tuấn có thu hoạch rất lớn, có thể nói giai đoạn hiện tại, anh chính là không thiếu linh dược và vũ khí.

Đồ Yên Nhi không cự tuyệt, chỉ là an tĩnh nhìn. Giờ khắc này, trong lòng cô vô cùng yên tĩnh, mặc dù thân ở chiến trường thần lúc nào cũng có thể mất mạng, nhưng cô lại cảm thấy đây là thiên đường, bởi vì không có người nào quấy rầy đến mình và Đường đại ca.

"Nếu như thời gian có thể cứ vậy dừng lại thì tốt biết bao nhiêu." Đồ Yên Nhi thầm nghĩ trong lòng.

Đáng tiếc, cô cũng biết đây là hi vọng xa vời. Khiến thời gian dừng lại, e là cho dù là ông trời trong truyền thuyết cũng không làm được.

Hai ngày sau, thương thế của Đồ Yên Nhi được điều dưỡng không tồi. Hai người lên đường, đi tới khu vực Đồ Yên Nhi nói.

“Đường đại ca, là ở chỗ này.”

Sau một ngày, Đồ Yên Nhi chỉ vào một khu vực cách đó không xa nói: "Những âm thanh lúc đó chính là từ nơi này truyền tới.”

Sắc mặt Đường Tuấn ngưng trọng nhìn phía trước.

Nơi Đồ Yên Nhi chỉ là một khu vực không gian vô cùng hỗn loạn. Mặc dù không có bất kỳ pháp tắc thần thông nào lưu lại, nhưng lại cực kỳ nguy hiểm. Đường Tuấn đá một hòn đá lớn như ngọn núi nhỏ qua đó, hòn đá lớn trong nháy mắt liền bị Không Gian Chi Lực hỗn loạn cắt chém thành bột mịn nhưng không phát ra một chút âm thanh nào.

"Đường đại ca, hay là đừng tiến vào nữa?” Đồ Yên Nhi khuyên nhủ.

Không Gian Chi Lực so với linh khí còn sắc bén hơn, cho dù là da thịt của Hóa Thần Cảnh cũng không thể chống đỡ được.

Ánh mắt Đường Tuấn chăm chú nhìn chằm chằm vào chỗ kia, tinh thần lực kéo dài, trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Không gian nơi này biến hóa có chút quy luật, có lẽ chúng ta có thể lợi dụng sự biến hóa này để tiến vào.”

Anh mở tay ra, một cái phù văn kì dị xuất hiện trong lòng bàn tay, chính là Tiên Thiên Thần Văn "Diệm” lấy được từ trong trăm dặm ánh sáng. Tiên Thiên Thần Văn chính là vị siêu cấp cường giả trong tất cả nhất mạch của Địa Cầu, mà chiến trường thần ma cũng chính là di tích do vị siêu cấp cường giả này cùng con người chiến đấu mà tạo thành. Đường Tuấn có thể cảm nhận được cộng hưởng từ hai bên, có lẽ có thể lợi dụng sự cộng hưởng này để bảo đảm an toàn.

“Đi thôi.”

Đường Tuấn đem pháp lực đưa vào bên trong Tiên Thiên Thần Văn, lập tức một vầng sáng nhàn nhạt bao phủ anh cùng Đồ Yên Nhi lại.

Đồ Yên Nhi mặc dù sợ, nhưng vẫn là nắm chặt lấy cánh tay Đường Tuấn, hai người từng bước một tiến về khu vực kia.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play