*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Đối mặt cái gọi là Đại Kim Ngọc Thủ chưởng, Đường Tuấn cùng lúc đó cũng đánh ra một chưởng. Anh đã nhận ra được thực lực của Kim Linh Chi này so với Nửa Bước Hoá Thần của thế giới Man Hoang mạnh hơn hai lần.

Oành một tiếng, bàn tay hai người thời gian ngắn chạm nhau, Kim Linh Chi liền cảm thấy một cỗ lực khổng lồ từ cánh tay truyền đến, chỉ chống đỡ được trong phút chốc, Kim Linh Chi bị lùi ra sau mấy bước, cơ thể run rẩy không ngừng, thét lên một tiếng rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Ý cười trên mặt mấy người Lục Tín Vỹ chợt cứng đờ, trở nên cực kỳ khó coi. Thực lực của Kim Linh Chi trong mấy người bọn họ không tệ, không nghĩ tới thế nhưng lại bị một chưởng đánh lui.

"Oắt con, có chút bản lĩnh. Có điều, thực lực của bọn tao, mày vẫn là không thể tưởng tượng được. Mấy người chúng ta cùng liên thủ, đem nó bắt lại.” Lục Tín Vỹ nói với những người còn lại.

Mấy người nhao nhao gật đầu, bọn họ cảm thấy từ trên người Đường Tuấn có một chút áp lực.

“Có thể ở nơi như Man Hoang trưởng thành đến bước này, xem ra trên người có không ít bí mật, giao toàn bộ ra đây.”

Mắt Lục Tín Vỹ sáng hừng hực, anh ta ra tay trước, trong tay xuất hiện một cây long giản, đập về phía đầu Đường Tuấn.

Trong tay những người khác cũng xuất hiện đủ loại bảo vật, bọn họ thôi động bảo vật, mạnh mẽ liên thủ, muốn một quyền đánh giết Đường Tuấn, dựng nên uy danh vô địch.

Kim Linh Chi lần nữa động thủ, lần này cô ta so trước đó còn hung mãnh hơn, mười ngón búng ra, giống như con gái Giang Nam đang đánh tì bà, thế nhưng loại vũ khí này lại có thể làm vỡ vụn bảo khí.

Ông cụ Lương kéo Lưu Tuệ liên tục lui về phía sau, sợ bị khí tức trên chiến trường lan đến gần gây ảnh hưởng.

Lương Hoành Tín cũng lui đến bên cạnh ông cụ Lương, trầm giọng nói: "Tên nhóc này chết chắc. Mấy người cậu Lục, cô Kim liên thủ lại, đủ sức có thể chiến đấu cùng Hoá Thần Cảnh.”

Ông cụ Lương đánh một chưởng vào gáy của ông ta nói: “mở miệng lại một tiếng cậu Lục, cô Kim, ông đây đem anh nuôi lớn là để làm tôi tớ cho người ta sao? Lại còn muốn đem con gái mình đưa đi để cho người ta gây hại, nhà họ Lương ta sao lại có dạng con cháu không cần mặt mũi thế này chứ."

Lương Hoành Tín không dám nói nữa, ông ta nhìn chằm chằm vào trận chiến, tràn đầy hận ý với Đường Tuấn, cảm thấy nếu như không phải Đường Tuấn, sự tình cũng sẽ không diễn biến đến bước này.

“Chờ Đường Tuấn bị chém giết, bố thì biết rõ mình là suy nghĩ cho nhà họ Lương. Một Đường Tuấn làm sao có thể cùng thế gia của ngoại vực so sánh.” Lương Hoành Tín thầm nghĩ trong lòng.

Ông ta tin rằng trận chiến này không có bất cứ vấn đề gì, Đường Tuấn tất nhiên sẽ bị chém giết.

“Đều nói các người là có tiếng không có miếng, yếu không ra bộ dạng gì, người của ngoại vực chỉ có chút tiêu chuẩn này sao?”

Đường Tuấn quát, tốc độ của anh rất nhanh, liên tục đánh ra năm chưởng, lấy một địch năm, không chỉ trong nháy mắt phá liên thủ của năm người, mà còn đem bọn họ đẩy lui.

Đường Tuấn khẽ nhíu mày, bọn người này thật sự đến từ ngoại vực thế giới Tinh Hà sao, làm sao lại như vậy yếu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play