Hô hấp của ông lão đột nhiên trở nên nặng nề hơn rất nhiều, đây đều là bí kíp cất giấu của nhà họ Lưu, không cần nghĩ nhiều, nhất định là Lưu Minh đưa ra ngoài. Ông không dám tưởng tượng, ngộ nhỡ những thứ điển tịch này thật sự lưu truyền ở bên ngoài, nhà họ Lưu sẽ gặp phải cục diện gì nữa.

Ông bỗng nhiên bừng tỉnh, nhìn về phía Đường Tuấn, thất thanh nói: “Từ Hồng đâu?”

Ông vừa rồi quá kích động, trong lúc nhất thời quên mất hỏi Từ Hồng sống chết thế nào.

“Chết rồi.” Đường Tuấn nhẹ nhàng đáp.

Ông cụ Lưu sau khi nghe xong, chấn kinh đến nỗi nói không ra lời, ông cẩn thận đánh giá cả người Đường Tuấn từ trên xuống dưới, không bỏ qua bất kỳ chỗ nào. Ánh mắt này, khiến trong lòng Đường Tuấn hoảng sợ.

“Ông, ông làm gì vậy?” Đường Tuấn hỏi.

Ông cụ Lưu dùng ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn anh nói: “Nhìn xem con bị thương chỗ nào? Từ Hồng rất mạnh, lúc trước khi chết phản công, con có lẽ sẽ bị thương đi.”

Đường Tuấn sờ mũi nói một câu suýt chút nữa làm ông cụ Lưu hộc máu.

“Rất mạnh sao? Con không thấy vậy, năm chiêu con đã có thể giết hắn rồi. Nếu như không phải lực tinh thần của con hao tổn nghiêm trọng, có lẽ ba chiêu là đủ rồi.”

Cuối cùng, ông cụ Lưu không nói nữa, ông cảm thấy tiếp tục hỏi, sẽ bị Đường Tuấn đả kích đến thương tích đầy mình.

Chờ đợi hai ngày ở nhà họ Lưu, tu vi của ông cụ Lưu cũng sắp hồi phục hoàn toàn. Mà hai ngày, Lưu Tuệ đã dẫn Đường Tuấn đi thăm thú các nơi nhà họ Lưu. Ông cụ Lưu nghĩ, muốn cho quan hệ hai người tiến thêm một bước, để anh trở thành một nửa người nhà họ Lưu. Đáng tiếc, biểu hiện của Đường Tuấn từ đầu đến cuối rất bình thản, cái này làm cho Lưu Tuệ vốn có chút tâm tư hơi thất vọng.

Trừ cái đó ra, Đường Tuấn cũng hỏi thăm qua thương thế của ông cụ Lưu là đến từ đâu. Bởi vì nguồn năng lượng tạo thành thương thế của ông cụ Lưu rất kì quái. Trong lòng của anh đã có suy đoán, nhưng cần phải kiểm chứng.

"Đó là thương thế do ông xông vào Hỗn Mang tạo thành.” Ông cụ Lưu thở dài nói: "Hỗn Mang là một khu vực thần bí nhất trong biển Tinh Tú, có giấu đủ loại cơ duyên. Những năm nay, hai mươi bốn nhà chúng ta âm thầm liên thủ, muốn đánh hạ nơi đó, tìm kiếm các bí mật. Quả thực có chút thành quả, Phượng Hoàng Chỉ trong tay Lưu Tuệ chính là ông lấy được bên trong Hỗn Mang. Nhưng lần đó, ông bị một năng lượng thần bí đánh trúng, lưu lại ẩn bệnh cho cơ thể, thế nên mới để trong lúc hành công xảy ra sự cố, cho Lưu Minh cơ hội.”

Đường Tuấn gật gật đầu, những điều ông cụ Lưu nói so với suy đoán của anh không chênh lệch là bao.

“Thấy con đối với Hỗn Mang rất có hứng thú, mấy nhà chúng ta vài ngày nay đang thương lượng, chuẩn bị tiến hành một lượt tìm kiếm mới. Nếu như con có rảnh, có thể tới gia nhập.” Ông cụ Lưu nói với Đường Tuấn.

Vốn là dựa theo hiệp nghị giữa nhà họ Lưu và nhà họ Minh, bọn hắn sẽ đem Đường Tuấn giao cho nhà họ Đinh. Nhưng sau khi phát sinh sự việc của ông cụ Lưu, ông cụ Lưu đã sớm cho nhà họ Đinh một cái bồi thường tương ứng cùng cảnh cáo. Ít nhất trước mắt Đường Tuấn chính là đại ân nhân nhà họ Lưu.

Đường Tuấn do dự một hồi, cuối cùng đáp ứng. Bất kể là sự thật của Hỗn Mang, hay là nguyên khí của thế giới, đều đáng giá để anh đi Hỗn Mang thử một chút.

Đường Tuấn nói: “Có điều con trước tiên cần về Phá Quân Doanh một chuyến.”

Ông cụ Lưu tất nhiên không có ý kiến, có Đường Tuấn gia nhập vào, có lẽ lần tìm kiếm này của bọn họ càng thêm triệt để, có cơ hội vén lộ bức màn tầng thần bí kia của Hỗn Mang.

Ngay trong ngày hôm đó Đường Tuấn lập tức khởi hành, dẫn theo năm người của tiểu đội Thao Thiết về Phá Quân Doanh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play