*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Cậu thực sự định rời khỏi đây luôn sau? Người của tiểu đội Thao Thiết chắc chắn sẽ đón đầu, cậu đang đi nộp mạng đấy.” Trong phòng Giáp Lục, Lưu Tuệ nói với Đường Tuấn.

“Cũng chưa biết là ai giết ai.” Đường Tuấn cười và nói.

Ánh mắt Lưu Tuệ sáng long lanh, nói: “Cậu muốn chết thì tôi mặc kệ, nhưng phân thân của cô của tôi thì cậu phải đưa cho tôi bây giờ. Nếu không cậu chết rồi thì cô của tôi cũng phải chết theo cậu.”

Cô ấy hoàn toàn không quan tâm đến sự sống chết của Đường Tuấn, cô ấy chỉ quan tâm phân thân của Lương Thiên Lam. Nếu không thì sao cô ấy có thể cùng anh náo loạn được.

Ánh mắt Đường Tuấn trở nên nghiêm nghị, nói: “Tôi sẽ đích thân đưa cho Lương Thiên Lam.”

“Cậu thật vô liêm sỉ.”

Ngực Lưu Tuệ phập phồng, cô ấy tức giận nói: “Cậu tưởng làm như vậy là có thể khiến cho nhà họ Lương giúp cậu đối phó tiểu đội Thao Thiết sao? Đừng có mơ.”

Cô ấy rõ ràng đã hiểu sai rồi, cô ấy nghĩ Đường Tuấn đang muốn mượn thế lực nhà họ Lương.

Đường Tuấn không nhịn được cười, xoa vào cái trán nhẵn nhụi của Lưu Tuệ và nói: “Cô nghĩ quá nhiều rồi.”

Nói xong anh quay người rời đi.

Lưu Tuệ tức giận nghiến chặt răng nhưng không biết phải làm sao, chỉ có thể đuổi theo.

Đinh Đức Tài nhà họ Đinh đang nghe tên đầy tớ báo cáo.

“Chủ nhân! Người của tiểu đội Thao Thiết quá kiêu căng rồi, hoàn toàn không nghe lời đề nghị của ngài.” Người đang nói chính là người phụ trách đấu giá đang nói rõ về thực lực của Đường Tuấn cho tiểu đội Thao Thiết.

Đinh Đức Tài chau mày, nói: “Tiểu đội Thao Thiết vốn kiêu ngạo, Đường Tuấn chắc chắn phải chết.”

Ông ta cười lạnh lùng và nói: “Nhà họ Lương các người tự cứu mình còn hạnh phúc hơn.”

Đường Tuấn bảo Sở Hải dẫn Cố Vân Minh và Thủy Thanh Lam về Phá Quân Doanh trước, anh tự mình cùng Lưu Tuệ đến nhà họ Lương.

Sau khi Đường Tuấn rời khỏi Đinh trấn thì anh bay không nhanh lắm, rất chậm rãi.

“Rõ ràng biết tiểu đội Thao Thiết đang đợi anh mà vẫn thản nhiên như vậy, không hiểu là không biết gì hay là không sợ hãi nữa?” Lưu Tuệ chỉ trích trong lòng.

“Đừng nghĩ là tôi sẽ báo cho nhà họ Lương. Họa cậu tự gây ra thì tự mình giải quyết.” Lưu Tuệ lại nhắc nhở Đường Tuấn một lần nữa.

Đường Tuấn chỉ mỉm cười.

Sau một giờ, hai người đã bay được rất xa, nhưng xung quanh vẫn hoang vắng, biển Tinh Thần đúng là rất rộng.

Lúc này, Đường Tuấn bỗng dừng lại và nhìn về phía trước. Ở đó có sương mù che phủ và có vái bóng người xuất hiện.

Một giọng nói không tốt lành từ đó truyền đến: “Mã Việt Khải, anh thật là chậm chạp để cho ông đây chờ lâu như vậy."

Sương mù tản đi, giớ có thể nhìn thấy rõ diện mạo của một vài người, chính là nhóm năm người Thao Thiết, người đang nói chính là Sư Tử Vàng. Anh ta cầm hai cái búa lớn, cao gần ba mét, nhìn Đường Tuấn với nụ cười dữ tợn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play