*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

“Các người có cản được tôi không?”

Đường Tuấn nhìn đám người kia với vẻ mặt lạnh lùng.

Trong lòng ai cũng không có tự tin, nhưng trên mặt lộ ra vẻ kiên quyết. Y Thu Sương nhướng mày, nhẹ nhàng nói: “Đường Tuấn, Lâm Lạc Tây chỉ nói có một câu mà anh đã đánh tan xác thịt của anh ta cũng coi như là trừng phạt rồi, thôi hãy bỏ qua đi.”

Đà Di Thiên nói: “Tìm chỗ khoan dung mà độ lượng. Anh có ý đồ giết người không phải là vì lời nói của Lâm Lạc Tây xúc phạm anh, mà là vì Tiêu Xuân Minh làm anh có cảm giác thất bại nên anh thẹn quá hóa giận mà thôi.”

Anh ta nhìn Đường Tuấn như thể nhìn thấu được những bí mật trong sâu thẳm con tim anh, cười nói: “Vì như vậy mà làm liên lụy đến người khác, anh không thấy quá đáng hay sao?”

“He he!”

Đường Tuấn cười mỉa mai khi nghe thấy những lời này. Tiêu Xuân Minh đã nhiều lần trốn chạy, thật sự làm anh có chút bất ngờ nhưng không đến nỗi thẹn quá hóa giận như lời Đà Di Thiên đã nói.

Mọi người lộ vẻ mặt căng thẳng.

“Nói nhiều như vậy, chỉ là muốn tôi tha cho các người thôi.”

Đường Tuấn nhìn đám người kia rồi chế giễu: “Nếu các người đã nói vậy thì tôi tạm tha cho các người. He! Các người không thấy Tiêu Xuân Minh lợi hại hơn tôi ư? Vậy thì tôi để các người tận mắt nhìn thấy tôi làm thế nào đánh bại anh ta?”

Mọi người chợt tỏ vẻ ngạc nhiên.

Vương Hồ nghẹn ngào nói: “Chẳng lẽ anh không nghe thấy Tiêu Xuân Minh vừa nói bản thân là ba thần hợp nhất nên sức mạnh tăng ít nhất gấp mười lần hay sao? Cho dù là thống lĩnh Bạch Thụy Du cũng chưa chắc là đối thủ của anh ta.”

“Các người xem là được rồi.” Đường Tuấn nói.

Đà Di Thiên nói: “Anh muốn khiêu chiến với Tiêu Xuân Minh thì trước tiên hãy đến tầng chín Lôi Trì, hơn nữa phải thật khẩn trương, nếu không anh ta ăn được tiên thiên Lôi Quả thì anh cũng không còn cơ hội nào nữa.”

“Vậy thì có gì là khó.”

Ánh mắt Đường Tuấn nhìn về hướng cửa Lôi Trì. Sau đó, mọi người nhìn thấy cảnh làm bọn họ kinh hồn bạt vía.

Hai tia sấm sét bắn ra từ trong đôi mắt Đường Tuấn, ầm một tiếng xuyên qua cổng Lôi Trì. Giây phút bọn họ mơ hồ nhìn thấy hai tia sấm sét chạm vào cửa thì tiên thiên lôi thể xuất hiện, nhưng chưa cản được ánh sáng sấm sét thì đã bị nổ thành mảnh vụn rồi.

Lôi trì tầng thứ bảy, lần trước lôi trì mở ra, Y Thu Sương dùng hết tất cả thủ đoạn, cũng chỉ dừng bước tại đây. Đám người Vương Hồ lại càng chưa từng đi vào. Nhưng bây giờ, đường lôi trì giữ kia kia ngăn cản rất nhiều người, cứ như vậy bị nổ nát rồi.

Một đám người gần như thẩn thờ đi theo sau lưng Đường Tuấn, lúc này bọn họ đã không muốn chạy trốn. Cho dù chạy trốn, cũng hoàn toàn trốn không thoát.

“Có lẽ, anh ta thật sự có thực lực sánh ngang với Tiêu Xuân Minh đó.” Mấy người Y Thu Sương nhìn Đường Tuấn, trong lòng bỗng nhiên hiện ra một ý nghĩ như vậy.

Rất nhanh, Đường Tuấn đã đột phá không gian lôi trì tầng thứ bảy và tầng thứ tám. Khiến cho mọi người sinh lòng bất lực, lôi trì giữ cửa không có cách nào vượt qua được, trong một mắt một chưởng của Đường Tuấn đã bị đập nát, Tiên Thiên Lôi Linh Thể gần như sắp hoàn toàn mở khóa ngay cả ngăn chặn trong phút chốc cũng không làm được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play