*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bước chân Hồng Nhật Linh bỗng nhiên dừng lại, ánh mắt sắc lẹm đảo qua tất cả mọi người. Bị ánh mắt hắn nhìn như vật, mọi người đều không nhịn được cúi đầu xuống, kể cả những thiên tài xếp hạng thứ mười mấy trên bảng Sơn Hà kia.

“Hả?” Bỗng nhiên, Hồng Nhật Linh nhăn mày lại.

Hắn nhìn như vậy, mà bên cạnh bảng Sơn Hà, hai người đàn ông kia vẫn không biết gì, vẫn thản nhiên uống rượu.

Sắc mặt cậu ta lập tức trở nên khó coi. Đây là lần đầu tiên có người không thèm nhìn cậu ta, trong lòng không tránh được có chút không vui.

Hừ lạnh một tiếng, Hồng Nhật Linh đi đến phía trước bảng Sơn Hà. Bàn tay cậu ta cầm một vòng tròn ánh sáng trong suốt, nhẹ nhàng vẽ một vòng trên bảng Sơn Hà.

Trên bảng Sơn Hà sắp đặt cấm chế, phòng ngừa bị người khác phá hỏng. Nhưng Hồng Nhật Linh vừa vẽ một cái nhẹ nhàng, những cấm chế kia lập tức bị xé bỏ.

Ánh sáng lấp lóe, tên người chằng chịt trên bảng Sơn Hà bị xóa đi hơn một nửa, chỉ còn lại mấy cái tên đứng đầu.

“Tên rác rưởi, không có tư cách đặt cùng chỗ với tên tôi.” Ánh mắt Hồng Nhật Linh lạnh như băng đảo qua đám người trong sân.

m thanh rơi xuống, trong sân ban đầu là yên tĩnh, tiếp đó trong lòng mọi người bừng bừng lửa giận. Một thanh niên trong đám người đứng dậy hét lớn: “Hồng Nhật Linh, cậu đừng ngông cuồng quá. Chúng tôi thừa nhận cậu rất lợi hại, nhưng chúng tôi cũng không phải là kém đâu.”

“Cậu là ai?” Hồng Nhật Linh khẽ nhướng mày, nhìn người thanh niên hỏi.

“Xếp hạng mười một trên bảng Sơn Hà, Ba Vân.”

“Một chiêu.” Hồng Nhật Linh trả lời.

“Cái gì?” Ba Vân sững sờ.

Ba Vân vừa dứt lời, đã ôm bụng quằn quại ở dưới đất, cơ thể co rúm, giống hệt như con tôm trước khi chết.

Hồng Nhật Linh rút chân lại, trên mặt là vẻ trào phúng nhàn nhạt: “Ngay cả một cước của tôi cũng không tránh được, không phải rác rưởi thì là gì.”

Ánh mắt cậu ta lạnh như băng nhìn Đường Tuấn, thấy đối phương không có ý định đứng dậy, trong con ngươi vô cùng tức giận, từ từ bùng nổ như gió bão.

“Xem ra cậu không được chào đón lắm thì phải?” Bạch Thụy Du cười cười, nói với Đường Tuấn.

Đường Tuấn trả lời: “Trên đời này luôn có người tự cho mình là đúng.”

Bạch Thụy Dụ cười: “Lời này nói đúng, nên uống.”

Nói xong, Bạch Thụy Dụ lại uống một ngụm.

Điều kì lạ là, bình rượu của anh ta cũng không lớn, nhưng hai người này vẫn uống không hết.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play