Nhìn đầu rồng dữ tợn cách mình càng ngày càng gần, trên mặt Đồ Yên Nhi hiện lên một tia hoảng loạn. Độc Tông nổi danh sử dùng độc, phần lớn Thần Thông là bắt nguồn từ các loại độc, cô ta đã gặp qua Thần Thông lo lớn thế này bao giờ đâu.

Cô ta nhịn không được muốn lùi bước.

Đúng lúc này, trong đầu cô ta bỗng nhiên lóe lên một tia sáng tỏ, trong Tử Phủ, hai mắt Nguyên Anh vốn đang nhắm chặt đột nhiên mở to. Trong đôi mắt tựa như là có sao băng xẹt qua, cảnh tượng đất trời sụp đổ chợt lóe qua.

Đồ Yên Nhi giơ tay lên theo theo bản năng, bàn tay mảnh khảnh tiếp xúc với đầu rồng dữ tợn và đáng sợ. Một lớn một nhỏ, hoàn toàn không thể so sánh.

“Lấy cơ thể để ngăn cản Thần Thông cô ta điên rồi sao?”

Những người ở đây vừa nhìn thấy cảnh tượng này đều nhịn không được nảy ra một suy nghĩ như vậy.

Tu sĩ tu luyện Thần Thông là vì để đột phá cực hạn của bản thân, trở nên càng mạnh hơn, Thần Thông giống như là binh khí trong tay người thường, cho dù là Ma Môn dựa vào tu ma nhập đạo mấy vạn năm trước cũng không dám làm ra việc to gan như vậy.

Cảnh tượng tay chân Đồ Yên Nhi bị Sóng Rồng Nước đâm rách nát như trong tưởng tượng của bọn họ cũng không xảy ra. Bàn tay Đồ Yên Nhi khẽ vuốt trên đầu rồng nước, rồng nước gầm nhẹ một tiếng, giống như là vô cùng sung sướng.

“Tan.”

Đồ Yên Nhi phất tay áo nói ra một chữ, Sóng Rồng Nước đã tiêu tán ở trong đất trời.

“Đây là Thánh Ngôn Chi Lực.” Nụ cười tự tin trên mặt đám người Chu Kính đột nhiên cứng đờ.

Thánh Ngôn là năng lực số một của Thánh Anh. Một lời nói ra được nguyên khí đất trời thần phục. Thần Thông cũng được cấu thành từ nguyên khí đất trời, đương nhiên cũng sẽ nằm trong đó.

“Xem ra trên người con nhóc này có không ít bí mật đó.” Chu Kính hơi lắc eo, duỗi người phát ra tiếng xương cốt va chạm nhau kêu răng rắc giòn tan.

Cổ Minh và A La Nạp hơi híp mắt lại, sâu trong ánh mắt bốc cháy lên tia tham lam nóng hổi. bí mật Thánh Anh còn trân quý hơn Cửu Văn rất nhiều, đến bọn họ cũng không kìm được mà động lòng.

Giữa sân, sắc mặt Thủy Tử Kha tái nhợt. Một đòn Sóng Rồng Nước vừa rồi đã tiêu hao hơn phân nửa pháp lực của cô ta, lúc này khiếu huyệt trống rỗng choáng váng, từng đợt suy yếu kéo tới như là thủy triều.

“Tôi thua.” Thủy Tử Kha cười sầu thảm.

“Sư muội, cô lui ra đi. Tôi lên tỷ thí với cô ta một chút.” Chu Kính đứng phía sau Thủy Tử Kha đạp lên hư không, dáng người tung bay như tiên, dừng ở trên sàn đấu.

Thủy Tử Kha sửng sốt, áy náy hành lễ với Chu Kính. Thân là Thánh Tử thứ ba của Vạn Đạo Tông mà lại thua trong tay đệ tử Độc Tông cùng cảnh giới, với cô ta mà nói chính là nỗi sỉ nhục không thể nào rửa sạch.

Chu Kính vỗ bả vai Thủy Tử Kha, nói: “Đừng để ý, Thánh Anh mạnh hơn cô tưởng tượng rất nhiều. Ngươi đứng bên cạnh xem tôi đánh bại cô ta như thế nào, Dù Thánh Anh có mạnh nhưng đứng trước sự áp đảo thực lực thì cũng chỉ có thất bại.”

Thủy Tử Kha gật đầu.

Chờ Thủy Tử Kha đi xuống khỏi sân, Chu Kính mới thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Đồ Yên Nhi, dùng giọng điệu mang theo ba phần hài hước nói: “Không ngờ rằng đại hội thăng cấp lần này lại có chuyện vui như thế này. Thành Anh đã không xuất hiện trong mấy vạn năm qua, thế mà lại xuất hiện ở trên người một đệ tử Độc Tông bé nhỏ, đúng là ông trời bất công.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play