“Ít nhất có thể đạt được bảy vết văn Thần Thông trở lên.”

Cảm nhận tình trạng của Nguyên Đan, bản thân Đường Tuấn đã khái quát được suy đoán và mong muốn của mình.

Dựa theo lời nói của Thủy Thanh Lam, ở Trung Ương Thế giới Ngân Hà thậm chí một số ít cậu ấm cô chiêu có thể luyện thành tám văn, có thể xuất hiện chín văn Nguyên Đan. Đường Tuấn cũng không nghĩ đến việc tiến tới một bước kia, anh chỉ muốn nhanh chóng đạt được cảnh giới Nguyên Anh, xử lý những cục diện khó khăn trong tương lai của địa cầu.

“Với người khác, việc tu luyện Thần Thông có lẽ rất khó, nhưng mình là người có được chín mươi chín ký tự cổ xưa, Thần Thông với mình mà nói chỉ là chuyện cỏn con. Tất nhiên, điều kiện tiên quyết là có được đầy đủ nguyên lực.” Đường Tuấn nghĩ thầm trong lòng.

Chín mươi chín ký tự cổ xưa, gần như đã bao quát hết tất cả căn bản của Thần Thông. Bây giờ việc Đường Tuấn cần làm, chính là đem những điều Thần Thông căn bản này kết hợp một lần nữa, tạo thành Thần Thông mới. Đường Tuấn tự nghĩ ra Thần Thông, sự hiểu biết đối Thần Thông đã sớm đạt đến cảnh giới Nguyên Anh, bây giờ hiểu biết thêm Thần Thông khác, gần như là làm ít hưởng nhiều.

Một nửa tâm trí đắm chìm vào trong chín mươi chín ký tự cổ xưa kia, một nửa còn lại lôi kéo nguyên lực ở trong cơ thể di chuyển, một loại cảm giác hiểu ra dần dần hiện lên trong lòng.

Đồng thời, bên trong Tử Phủ của đan điền, phía trên Nguyên Đan, một dấu vết nhàn nhạt dần dần xuất hiện.

Thanh Đan Tông, chỗ ở của Ngô Tiểu Trinh.

Phịch phịch.

Sau khi Ngô Tiểu Trinh đem cái ghế cuối cùng trong phòng đập đến nát nhừ, trong lòng vẫn không có hả giận một chút nào.

“Tôi muốn giết chết tên họ Đường kia.” Giọng nói của Ngô Tiểu Trinh mang theo sát khí lạnh như băng.

“Sư muội, muội đừng hành động thiếu suy nghĩ. Chuyện này cứ cho qua như vậy đi, thầy cũng đã nói rồi, ngài Đường có thể là người của Man Hoang Thành. Là người mà Thanh Đan Tông không thể trêu chọc được.” Cổ Dương đứng ở cửa, nhìn Ngô Tiểu Trinh, bất đắc dĩ thở dài mà nói.

“Sư huynh, anh đừng có cản trở, tôi nuốt không được cục tức này! Anh ta sỉ nhục anh, không những thế còn xem thường y thuật của thầy, dẫm bẹp mặt mũi hai đời của Thanh Đan Tông chúng ta, chuyện này tôi nhịn không được!” Ngô Tiểu Trinh tức giận nói.

Chỉ cần nghĩ đến dáng vẻ Cổ Dương phải khom lưng trước mặt Đường Tuấn xin lỗi, Ngô Tiểu Trinh có suy nghĩ muốn hung hăng đạp Đường Tuấn dưới chân.

Đột nhiên, ánh mắt cô ta sáng lên, trên miệng dần dần xuất hiện một nụ cười, nụ cười từ từ mở rộng, trông có vẻ có chút điên cuồng và đáng sợ, lẩm bẩm nói: “Thanh Đan Tông chúng ta đúng là không thể động vào anh ta, nhưng điều này cũng không có nghĩa là Mãn Uyên Thành không có.”

Hai ngày sau, bên trong phòng đấu giá nhà Hải Các của nhà họ Triệu.

Một bên Triệu Thanh Sơn dẫn theo Đường Tuấn đi trên hành lang của nhà Hải Các, một bên giới thiệu: “Ngài Đường tiên sinh, nhà Hải Các này là phòng đấu giá lớn nhất của Mãn Uyên Thành, tuy rằng so ra kém Man Hoang Thành, nhưng cũng có nét đặc sắc riêng. Cậu đến từ Man Hoang Thành xa xôi, có thể tham quan một chút. Nếu một lát nữa ở trong hội đấu giá, ngài Đường có quan tâm đến món hàng nào, sau khi lấy được, tôi có thể làm chủ, miễn phí tiền thuê của ngài Đường.”

Đường Tuấn khẽ gật đầu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play