Nguyên khí xung quanh đột nhiên mãnh liệt trào dâng, nguyên khí thủy triều ban đêm đã tới, đã đến lúc bọn họ phải rời đi.

Từng mảnh từng mảnh phù văn được dán trên truyền tống trận lần lượt sáng lên, từng chút bao phủ xung quanh ba người.

Ánh sáng kia kéo dài khoảng chừng hai phút. Sau khi ánh sáng tan biến, ba người kia cũng đã biến mất. Trung tâm truyền tống trận vang lên vài âm thanh xoạt xoạt, bên ngoài nhanh chóng xuất hiện các vết nứt rạn to nhỏ khác nhau.

Truyền tống trận đã hư, không thể dùng được nữa.

“Tông chủ, ông nhìn kìa, Lưỡng Giới Bi!"

Đúng lúc này, Thần Long vô tình nhìn qua một vị trí khác của truyền tống trận, thần sắc trên mặt vô cùng kinh hãi.

Vốn dĩ nơi đó là nơi đặt Lưỡng Giới Bi đã vỡ tan tành, nhưng bây giờ, Lưỡng Giới Bi đã hoàn toàn biến mất.

Lộ Thừa Phùng và Dạ Bạch Ý đồng thời nhíu mày, mặt lộ vẻ không hiểu. Lưỡng Giới Bi chỉ dùng để canh giữ không gian phong bạo trong Truyền Tống Trận, sau khi Lưỡng Giới Bi vỡ vụn ngay cả tác dụng duy nhất này cũng không còn nữa, bởi vậy, từ sau khi nó vỡ vụn đã dứt khoát ném đến bên cạnh Truyền Tống Trận, xem như kỷ niệm. Chỉ là không ngờ rằng Lưỡng Giới Bi lại bị mất rồi.

"Chẳng lẽ là bị trận pháp Truyền Tống vừa rồi cuốn vào?" Dạ Bạch Ý thấp giọng nói.

Lộ Thừa Phùng gật gật đầu, nói: "Cũng có thể. Nhưng mà may là Lưỡng Giới Bi cũng không quý giá gì. Tấm bia đá này ngoại trừ nặng nề ra, thì không có đặc điểm gì cả."

Nói đến đây, Dạ Bạch Ý cũng tự giễu cười một tiếng. Vốn dĩ hai người cũng xem Lưỡng Giới Bi vỡ vụn như thứ quý giá, sau khi đột phá cảnh giới Nguyên Anh cũng cố gắng thu thập. Kết quả Lưỡng Giới Bi thực sự quá nặng nề, pháp lực mà hai người có thể dời ngọn núi cao mấy trăm mét thế mà ngay cả việc khiến Lưỡng Giới Bi xê dịch một chút cũng không được, càng đừng nói đến chuyện xem nó như pháp bảo chống lại kẻ thù, e là còn chưa thôi động được nó, bản thân đã bị Lưỡng Giới Bi đè chết trước rồi.

Lộ Thừa Phùng đã từng nói đùa rằng: Nếu có thể làm Lưỡng Giới Bi động đậy, dùng để nện vào người khác cũng không tệ.

Đối với điều này, Dạ Bạch Ý chỉ cười cười thôi. Đến được cảnh giới Nguyên Anh, đã có thể dùng anh khí để luyện chế bản mệnh pháp bảo cho mình, pháp bảo luyện chế ra như thế muốn làm gì thì làm, có thể kiểm soát một trăm phần trăm, ai lại đi lấy thứ như Lưỡng Giới Bi này để nện vào người khác chứ.

"Đi thôi, nếu như mạch chính Địa Cầu đã xuất hiện, vậy dòng máu thần thánh rất nhanh cũng sẽ xuất hiện, chúng ta nhất định phải bắt đầu chuẩn bị." Dạ Bạch Ý trầm giọng nói.

Mặc dù chuyện Đường Tuấn không phải dòng máu thần thánh khiến bọn họ có chút thất vọng, nhưng cũng mang đến hy vọng cho bọn họ.

Grừ grừ.

Màn đêm buông xuống, trong Man Hoang bát ngát mênh mông, những cây cổ thụ to lớn mấy trăm mét đứng vững giữa trời đất, đổ xuống những cái bóng đen dày đặc. Sâu trong Man Hoang, xa xa truyền đến tiếng gào rú của thú hoang.

Phịch phịch.

Mấy bóng người bỗng nhiên đáp xuống đất như thiên thạch, tạo thành một đám bụi mù. Khi bụi mù tan đi, một giọng nói hùng hùng hổ hổ từ truyền ra từ bên trong: "Cái này là Truyền Tống Trận rách nát gì vậy? Đụng tôi toàn thân đau mỏi, cha cũng không nhắc nhở chúng ta trước."

Bốn bóng người chầm chậm đi ra từ trong bụi mù, chính là bốn người gồm chủ tớ nhà Đường Tuấn, còn có Lộ Nguyên Quân và Dạ Tư Niên.

"Nguyên khí trời đất nồng nặc quá." Đường Tuấn hít sâu một hơi, sắc mặt thay đổi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play