"Mắt sinh ra u diễm! Ngài là hoàng tộc của Hắc Ám Ma Tộc!" Người đàn ông vô cùng sợ hãi nói.
Anh ta mặc dù sinh ra ở trái đất nhưng những ký ức tồn tại bên trong huyết mạch vẫn còn giữ nguyên, đặc biệt là sự sợ hãi của chủng tộc cấp thấp với chủng tộc cấp cao.
"Nội Thiết Tứ của bộ tộc Người Sói Hắc Ám ra mắt đại nhân." Người đàn ông quỳ xuống trên mặt anh ta là biểu cảm vô cùng cung kính.
"Ngươi xem như là có mắt nhìn. Năm đó ta xuống địa cầu còn đã từng thu một con trong tộc người sói Hắc Ám làm vật cưỡi. Đáng tiếc sau đó ta bị trấn áp, con vật của tộc người sói Hắc Ám kia lại chẳng biết đã đi đâu." Thủy Ma hừ lạnh một tiếng.
Lúc nói chuyện nguyên khí của ông ta tuôn ra hóa thành hình ảnh một cái đầu của người sói, nhìn dáng vẻ người sói này so với Nội Thiết Tứ thì càng thêm uy mãnh, bên trong đôi mắt thậm chí còn có điện quang lấp lóe.
"Đây, đây là Đại trưởng lão." Nội Thiết Tứ ngẩn ra, bỗng nhận ra thân phận của hình ảnh kia.
"Chẳng trách tu vi của Đại trưởng lão tăng nhanh vượt bậc, hóa ra là nhận hoàng giả của ma tộc làm chủ. Đây là vinh hạnh của tộc người sói Tinh Không." Trong lòng của Nội Thiết Tứ liền thay đổi.
Anh ta cũng không cảm thấy đây là sự sỉ nhục, trái lại còn cảm thấy vinh hạnh. Theo như lời Thủy Ma từng nói, tộc người sói Tinh Không không có vị trí xếp hạng gì mà Hắc Ám Ma Tộc thế nhưng xếp thứ hơn chín ngàn. Loại ưu thế đến từ huyết thống này đủ khiến cho Nội Thiết Tứ thu lại tất cả kiêu ngạo.
"Không nghĩ tới đã qua nhiều năm như vậy, con sói nhỏ kia vậy mà đã trở thành Đại trưởng lão của tộc người sói. Xem ra năm đó ta chỉ điểm cũng không uổng phí." Thủy Ma chắp tay sau lưng sâu xa nói.
"Đại nhân, người này chính là Hậu Thiên Đạo Thể của Việt Nam, là người này làm tôi bị thương. Hi vọng đại nhân làm chủ cho tôi." Nội Thiết Tứ dập đầu lạy.
Đồng thời ánh mắt anh ta liếc về phía Đường Tuấn khóe miệng mỉm cười mang theo vẻ đắc ý.
Nếu Đại trưởng lão trong tộc là pet của người này vậy đó chính là người mình, nhất định sẽ vì mình mà ra mặt.
Dưới ánh mắt tràn ngập chờ mong của Nội Thiết Tứ, nụ cười trên mặt của Thủy Ma trở nên lúng túng. Ông ta xoay người hướng về phía Đường Tuấn khom người nói: "Chủ nhân."
Nụ cười của Nội Thiết Tứ nhất thời đông cứng trên mặt, anh ta như bị sét đánh, sắc mặt vô cùng trắng bệch.
Hắc Ám Ma Tộc đại nhân giống như là thần linh ở trong mắt anh ta lại là người hầu của cái tên này. Không phải nói hoàng giả của Hắc Ám Ma Tộc cực kỳ kiêu ngạo, chỉ có thể thần phục chủng tộc có đẳng cấp cao hơn sao? Sao lại có thể thần phục chủng tộc nhân loại cấp thấp trước mặt chứ?
Nếu như đây là sự thật vậy chẳng phải nói rằng nhất mạch tộc người sói Tinh Không ở trái đất đều là lệ thuộc vào nhân loại?
"Đại nhân, ngài đây là?" Nội Thiết Tứ nhìn về phía Thủy Ma.
Thủy Ma sao có thể không biết suy nghĩ trong lòng của Nội Thiết Tứ, ông ta hừ lạnh một tiếng trầm giọng nói: "Thiên phú của chủ nhân kẻ như mày đoán được sao. Dù so sánh với thiên tài bên trong tinh không vạn tộc cũng không kém chút nào. Chủ nhân hỏi cái gì mày liền trả lời cái đó, nếu không thì chết."
Dứt lời Nội Thiết Tứ liền cảm giác được một luồng khí tức kinh khủng bao phủ thân thể của mình lại. Chỉ cần đối phương vừa động chút ý nghĩ anh ta tuyệt đối không có cơ hội sống sót.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT