*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Người đứng đầu mới nhậm chức của nhà Mitsui, Mitsui Noo khom người đứng hầu một bên, trong lòng còn đang hồi tưởng lại cảnh tượng tối hôm qua. Sau khi tận mắt chứng kiến đám người Mitsui Kazuhi cùng Watanabe Sei lần lượt bị giết, anh ta đã lựa chọn cúi đầu trước Đường Tuấn.
"Chủ nhân của một dòng họ kia mà, vị trí này đặt ở thời cổ đại chính là nhân vật tựa thần tiên, không phải thứ mà bản thân mình có thể với tới." Mitsui Noo thầm nghĩ.
"Cậu Đường, người kia bảo tôi chuyển lời anh rằng anh ta đã hủy bỏ lệnh truy sát với anh." Mitsui Noo cung kính nói.
Đường Tuấn gật gật đầu, sau khi anh ta giết Watanabe Sei thì cũng đồng nghĩa với việc giới võ đạo Nhật Bản bị anh ta đánh cho trọng thương, không có năm mươi năm thì không thể khôi phục như cũ.
"Đi chuẩn bị đi, tôi chuẩn bị trở về Việt Nam." Đường Tuấn ra lệnh.
Kitagawa Keiko nghe vậy thì sững lại, cô ta định nói cho Đường Tuấn biết mình cũng sẽ đến Việt Nam, nhưng cuối cùng lại không nói ra.
"Đến lúc đó coi như cho chủ nhân một bất ngờ." Kitagawa Keiko thầm nghĩ. Đáng lẽ cô ta còn một ít chướng ngại vật ngăn cản cô ta bước lên cái ghế điều hành nhà Kitagawa, nói thật thì trong dòng tộc vẫn có không ít người phản đối cô ta. Nhưng sau khi sự việc tối qua xảy ra thì không ai dám nói gì nữa. Cho nên tính ra, Kitagawa Keiko còn cảm thấy phải cảm ơn Đường Tuấn.
"Truyền thông Việt Nam và Nhật Bản đã cố hết sức che dấu chuyện của anh, không để thân phận của anh bại lộ trong tầm mắt công chúng." Mitsui Noo nói.
Đường Tuấn nói: "Được.”
Như vậy cũng có thể tránh được một ít phiền toái không cần thiết, miễn cho mỗi ngày đều bị đám người đâu đâu tìm tới tận cửa.
Trên chuyến máy bay trở về Việt Nam, Đường Tuấn ngồi ở vị trí gần cửa sổ, nhìn biển mây bên ngoài ô cửa kính, thế nhưng lại có cảm giác thật hưởng thụ cuộc sống bình yên này.
"Các cậu nghe nói chưa, mấy ngày nay giới võ đạo Nhật Bản bị một người tu hành ở Việt Nam đánh cho không ngẩng đầu lên nổi."
"Giả đúng không. Giới võ đạo Nhật Bản có bao nhiêu cao thủ, không phải còn có một vị chí cường giả xếp thứ hai là Sato Hida sao? ”
“Hà hà, tôi nghe nói hình như là do anh ta đắc tội đối phương, mới dẫn đến kết quả giới võ đạo Nhật Bản thiếu chút nữa bị diệt sạch như thế. Dùng lực lượng của một người mà giẫm lên giới võ đạo cả một nước, nếu được anh ta nhận làm đồ đệ thì chẳng khác gì trở thành người nổi tiếng trong một ngày? ”
"Không cần được làm đồ đệ của anh ta, chỉ cần được anh ta dạy một hai chiêu thôi thì chúng ta cũng được hời lớn rồi. Đáng tiếc loại người này như rồng thần trên trời vậy, không ở cùng một thế giới với chúng ta đâu, đâu phải muốn gặp là gặp được.”
Trên máy bay có một đám người đang bàn tán xôn xao.
Đường Tuấn nghe vậy, không khỏi lắc đầu.
"May mắn là Nhật Bản và Việt Nam đã dấu kĩ thông tin của mình." Đường Tuấn thầm cảm thấy may mắn. Bằng không anh ta vừa ra khỏi cửa sẽ bị người ta đuổi theo thì hỏng.
"Cậu lắc đầu làm cái gì? Chẳng lẽ cảm thấy bọn họ nói không đúng.” Lúc này, người đàn ông đầu đinh và có vẻ mặt hung ác ngồi bên cạnh anh, thấy Đường Tuấn lắc đầu liền nhướng mày, trầm giọng hỏi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT