*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

"Anh, anh cứu em, em không muốn chết." Tiêu Lễ đột nhiên quỳ xuống, không còn cái dáng vẻ ngông nghênh không sợ trời không sợ đất như trước nữa.

Anh ta từng nghe anh trai đề cập qua về Ichiro Oku và Kiyoshi Miyano, là một trong những người tu hành mạnh của Nhật Bản, nhưng hai người đó đều bị tên kia giết chết. Câu nói cuối cùng của Tiêu Lễ triệt để đánh nát suy nghĩ thoát nạn của anh ta, người tu hành mạnh nhất Việt Nam! Trước mặt thực lực cỡ ấy, đừng nói chỉ có một mình Tiêu Lễ, cho dù huy động toàn bộ nhà họ Tiêu cũng giống như kiến dưới bánh xe, chết không kịp trăng trối!

"Mọi chuyện là sao? Mau nói rõ ràng mọi chuyện ra cho anh.” Tiêu Nghĩa nói.

Tiêu Lễ không dám giấu diếm điều gì nữa, vội vàng kể hết mọi chuyện từ đầu đến cuối lại một lần đầy đủ.

Cộp cộp.

Nghe xong, Tiêu Nghĩa lui lại vài bước, sắc mặt tái nhợt.

“Các cậu thật to gan!” Một lát sau, Tiêu Nghĩa mới thốt lên.

Đám người này cuối cùng cũng ý thức được mức độ nghiêm trọng của sự việc, vừa rồi trừ Tiểu Tâm ra thì mỗi người trong đám bọn họ ít nhiều cũng có lên tiếng trào phúng Đường Tuấn.

"Anh cả, phải làm sao bây giờ, em thật sự không muốn chết." Tiêu Lễ cầu xin tha thứ.

Tiêu Nghĩa thở dài, nói: "Chuyện này anh không giải quyết được, nói không chừng nhà họ Tiêu cũng bị em đẩy vào vực thẳm mất thôi. Đi thôi, anh dẫn em đi vào hồ Okutama, chờ tỷ thí xong, nếu như có cơ hội thì để mấy cậu đứng ra xin lỗi anh Đường.”

Tất cả mọi người, bao gồm cả Tiêu Lễ, đều đồng loạt gật đầu.

Hồ Okutama đã tiến hành phong tỏa, nhưng chỉ đối với dân chúng bình thường mà thôi, còn người tu hành thì không, dù sao có nhiều người tu hành như vậy, có muốn phong tỏa cũng làm không được. Hơn nữa trận chiến này, đối với những người tu hành khác mà nói cũng là một cơ hội để tham khảo và học tập, cơ hồ không ai sẽ bỏ qua.

Tiêu Lễ dắt theo mấy người đi bằng lối đi dành riêng cho người tu hành tiến vào hồ Okutama, chỉ lát sau họ đã nhìn thấy Đường Tuấn.

Đường Tuấn cùng mấy người nữa ngồi trên một đài cao, một trong số đó chính là cô Kitagawa mà bọn họ vừa nhìn thấy.

"Đó là Chủ tịch Hiệp hội Võ đạo Nhật Bản Watanabe Sei, nghe nói tu vi của người này còn mạnh hơn cả Sato Hida. Người ta nói rằng thầy của anh ta là huyền thoại võ đạo của Nhật Bản năm mươi năm trước Tanabe Yaro.”

"Kia là người đứng đầu của nhà Mitsui, ông Mitsui Kazuhi. Nhà Mitsui hiện nay là tập đoàn tài chính số một Nhật Bản, tài chính hùng hậu còn hơn xa dòng họ Hoàng Phủ ở Việt Nam.”

Mấy kẻ ăn chơi như Tiêu Lễ vừa thấy là nhận ra ngay những người này là ai, tất cả đều giật mình, có mấy người nhát gan đến nỗi hai chân bắt đầu run rẩy, cơ hồ đứng không vững. Tuy rằng bọn họ đều là con ông cháu cha của mấy nhà trung lưu, ở Việt Nam có thể nói là hô mưa gọi gió, nhưng mà so với Watanabe Sei, Mitsui Kazuhi hay là con cháu nhà Mitsui, đúng là một trời một vực.

Mà bây giờ, Đường Tuấn lại có thể ngồi ngang hàng với mấy người này, hơn nữa nhìn mấy người kia hình như còn rất kính trọng Đường Tuấn.

"Thì ra chúng ta không ở cùng một cấp bậc thật."

Tiêu Lễ cười khổ, anh ta nghĩ lại câu nói khi nãy mình nói với Đường Tuấn.

"Anh cả." Tiêu Lễ nhìn về phía anh trai Tiêu Nghĩa.

Tiêu Nghĩa thở dài nói: "Chỉ có thể chờ tỷ thí kết thúc.”

Những đại nhân vật thế kia có mặt ở đây thì đâu đến lượt bọn họ nói chuyện.

Trên bục cao.

"Anh Đường, về lần tỷ thí của anh với quý ngài Tanabe lần này, liên minh nhà Kitagawa và nhà Mitsui muốn thử đánh cược với anh Đường một ván." Kitagawa Keiko mỉm cười nói.

"Đánh cuộc?" Đường Tuấn khẽ nhíu mày.

"Vâng. Nghe nói anh Đường ở Việt Nam có nắm giữ vài công ty của Hiệp hội y học cổ truyền và tập đoàn Thiên Thanh, nếu lần này quý ngài Tanabe thắng thì quyền sở hữu của mấy công ty này thuộc sở hữu của hai công ty chúng ta.” Mitsui Kazuhi cười nói, trong nụ cười mang theo loại cảm giác khống chế hết thảy.

Đường Tuấn nghe xong hiểu ngay. Tuy quy mô của Tập đoàn Thiên Thanh và Hiệp hội y học cổ truyền còn nhỏ, nhưng thương hiệu đã nổi tiếng vượt ngoài biên giới Việt Nam, chuyện phát triển nó lớn mạnh chỉ là vấn đề thời gian, thậm chí còn có cơ hội đứng lên nắm độc quyền. Mà ý đồ của Mitsui Kazuhi và Nhà Kitagawa rất rõ ràng, thông qua việc khống chế tập đoàn Thiên Thanh và Hiệp hội y học cổ truyền để khống chế thị trường dược phẩm Việt Nam.

"Nếu tôi thắng thì sao?" Đường Tuấn nói.

"Nếu anh Đường thắng, gia đình Mitsui chúng tôi đồng ý nhường lại mười phần trăm cổ phần của tập đoàn Mitsui." Mitsui Kazuhi nói.

"Nhà Kitagawa tôi cũng bằng lòng nhường ra mười lăm phần trăm." Kitagawa Keiko nói tiếp.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play