*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Ai, đáng tiếc. Nếu anh xuất thân từ tu hành đại tông, dùng thiên phú của anh nhất định có thể đạt được tài nguyên tốt nhất cùng thiên địa thần vật.” Thủy Dị lắc đầu, tựa hồ cảm thấy có chút tiếc hận cho Đương Tuấn.
Cậu ta từng nghe người ta nói nếu so về thiên phú, đệ tử thiên tài của tu hành đại tông chỉ bằng một phần mười Đường Tuấn (?).
Long Đại Vương cùng Giao Thức cũng nghe ra ý tứ trong lời Thủy Dị. Đáng tiếc Đường Tuấn xuất thân ở địa cầu, đừng nói thiên địa thần vật, ngay cả tài nguyên tu luyện cũng thập phần khan hiếm. Đường Tuấn phỏng chừng chỉ có thể dựa vào con đường phá Đan thành Anh.
Lúc mấy người nói chuyện, Đường Tuấn cũng đang trải qua một màn vô cùng kỳ lạ.
Trong thức hải của anh bỗng nhiên xuất hiện một đạo nhân, đạo nhân giơ (?) hai tay, sống lưng cao ngất, tựa như có thể chống đỡ cả tòa thiên địa. Mặt đạo nhân bị bao phủ trong một tầng sương mù, nhìn không rõ lắm.
"Khi trời đất được sinh ra, tôi lấy chín mươi chín đạo khí tức thiên địa chế tạo ra chín mươi chín chữ cổ, đáng tiếc đại đạo lại thiếu, cuối cùng không thể hoàn chỉnh. Nếu cậu có được chữ cổ, đó chính là cơ duyên. Dung hợp chữ cổ, cậu có thể đạt được Nguyên Anh Đạo Thai.”
Thanh âm đ*o nhân vang lên trong đầu Đường Tuấn, thanh âm giống như cộng hưởng, khiến người ta suy nghĩ sâu sắc.
"Nguyên Anh Đạo Thai."
Trong lòng Đường Tuấn khẽ động.
Từ tên có thể biết chắc chắn loại Nguyên Anh này cấp bậc không thấp.
"Đáng tiếc ngay cả ông ấy cũng đã nói là thiếu đại đạo." Đường Tuấn thở dài.
Hiện tại chỉ cần ý niệm trong đầu anh vừa động, ngay lập tức có thể đạt được Nguyên Anh Đạo Thai.
Nhưng suy nghĩ một lúc, Đường Tuấn lại lựa chọn bỏ qua.
"Đạo, có lẽ chính bản thân tự đi tìm là thích hợp nhất." Giờ khắc này, trong lòng Đường Tuấn bỗng nhiên có loại cảm giác hiểu rõ.
Giống như cảm giác được quyết định của Đường Tuấn, thân hình đạo nhân trong thức hải dần dần tiêu tán. Đường Tuấn không chú ý tới, khóe miệng đạo nhân khẽ nhếch lên một nụ cười mơ hồ.
Khí tức gốc của Đường Tuấn đã đạt tới đỉnh phong, tựa hồ tùy thời có thể đột phá tầng màng mỏng của Cảnh giới Nguyên Anh và Cảnh giới Nguyên Đan. Đột nhiên hơi thở của anh giảm mạnh, sau đó trở về sự im lặng.
"Cậu ta đột phá sao?" Long Đại Vương nhịn không được hỏi.
Nếu như đột phá, đó chính là một Đại Thần Thông giả.
Thủy Dị nhíu nhíu mày, nói: "Hình như thất bại. Chỉ là không có khả năng thất bại nha, anh ấy ở trong Nguyên Khí chi nhãn một năm, tích tụ vô cùng thâm hậu, theo lý thuyết đột phá hẳn là nước chảy thành sông, không có bất kỳ khó khăn gì đối với anh ấy chứ.”
Tuy rằng không tin được nhưng Đường Tuấn lúc này đúng thật không đột phá Cảnh giới Nguyên Anh.
"Có lẽ thiên phú của anh ấy không xuất chúng như tôi tưởng tượng." Thủy Dị thở dài.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT