*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Gần như trong nháy mắt, yêu thú bay đó đã đáp xuống mặt đất.

“Đến đây. A!”

Giao Đông Thanh hét lớn một tiếng, nhưng giây tiếp theo, âm thanh này liền chuyển thành tiếng la đau.

Chỉ nhìn thấy Ngân Thiên bay xuống, sau đó mông của cậu đặt xuống đất. Cơ thể giao long và Nguyên Đan mà Giao Đông Thanh lấy làm tự hào căn bản không có một chút tác dụng nào, đã bị đè bên dưới một cái mông.

Khóe miệng A Tuyết giật giật, vẻ mặt không dám tin vào một màn diễn ra trước mắt của mình.

Cô ta chỉ thấy cậu chủ của mình vậy mà lại bị một con chim lớn cánh màu bạc đặt ở dưới mông ngồi lên, cậu chủ chỉ có thể giãy dụa, không đứng dậy được.

“Tên khốn.” Giao Đông Thanh điên cuồng hét lên, may mắn là tộc giao long da dày thịt béo, nếu không thì lần này sẽ làm cho anh ta bị trọng thương, nhưng càng do như vậy, mà Giao Đông Thanh càng cảm thấy bị sỉ nhục hơn. Thân là tộc giao long hàng đầu, lại là cháu đích tôn của Đại Thánh Giao Thúc, vậy mà anh lại bị một con chim đặt ở dưới thân.

Anh ta vận dụng Nguyên Đan của mình, dùng toàn lực muốn thoát ra ngoài.

“Ồ, thì ra cậu cũng có Nguyên Đan hả.” Lúc này, lại nghe được tên chim lớn kia nói tiếng người.

Sau đó một viên Nguyên Đan bay ra từ đỉnh đầu của chim lớn.

“Cứ cho là mày cũng có Nguyên Đan, nhưng mà có thể so với sự cao cấp của tao hay sao.” Giao Đông Thanh thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng giây tiếp theo anh ta hoàn toàn bị đả kích.

Khi vừa thấy Nguyên Đan của đối phương xuất hiện, Nguyên Đan của anh ta lập tức vận chuyển khí không thông, không ngừng run rẩy, giống như muốn hỏng mất. Giao Đông Thanh nhanh chóng thu lại Nguyên Đan, sắc mặt thay đổi: “Nguyên Đan siêu phẩm.”

“Thì ra cậu cũng có mắt nhìn.” Thấy bộ dạng khiếp sợ của Giao Đông Thanh, Ngân Thiên đắc ý đáp lời.

“Thật sự là Nguyên Đan siêu phẩm sao, không có khả năng.” Trong lòng của Giao Đông Thanh giống như sóng cuộn biển gầm.

“Được rồi. Cậu thủ ở chỗ này đi.” Lười để ý đến Giao Đông Thanh, Đường Tuấn vỗ vỗ Ngân Thiên, dặn dò một câu.

Ngân Thiên ngưng tụ được Nguyên Đan siêu phẩm, lại có được huyết mạch dị thú Hồng Hoang trong cơ thể. Vậy mà Giao Đông Thanh lại còn muốn làm cậu ta hoảng sợ, thật sự là múa rìu qua mắt thợ.

“Vâng thưa chủ nhân.” Ngân Thiên cười nịnh nói: “Tên khốn này dám đắc tội với ngài, tôi sẽ sửa tên này lại cho thật tốt.”

“Đừng đánh chết.” Đường Tuấn nhắc nhở nói.

Ngân Thiên gật đầu đồng ý.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play