*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc."Năm năm đạt tới cảnh giới Hóa Thần, làm sao có thể?" Thủy Thanh Lam nhìn Đường Tuấn, dường như trong lòng cảm thấy anh có chút đáng thương: "Tôi nghe từng nói người tu hành thiên tài nhất từ cảnh giới Nguyên Đan vào cảnh giới Hóa Thần cũng mất thời gian năm mươi năm, muốn đạt tới cảnh giới Hóa Thần trong vòng năm năm, gần như là không thể nào. Mặc dù anh là thiên tài, đáng tiếc sinh nhầm nơi rồi."
"Ai dám nói muốn phá hủy Kiếm Môn của tôi?"
Đúng lúc này, một giọng nói ầm ầm truyền đến từ chỗ rất xa.
Đường Tuấn đứng lên, hai tay chắp sau lưng.
Vù vù.
Một lát sau, mấy bóng người xuất hiện.
Chính là Trương Kiếm Luân và học trò Phùng Hồng, còn có Giao Đông Thanh và người hầu nữ kia của anh ta.
"Quả nhiên là anh." Trương Kiếm Luân nhìn thấy gương mặt quen thuộc của Đường Tuấn, trên mặt cũng không nhịn được mà lộ ra ý cười, nhưng lại không có vẻ e ngại như trước kia.
"Trương Kiếm Luân." Đường Tuấn nhìn Trương Kiếm Luân: "Còn nhớ những lời tôi từng nói ở trước bí cảnh Bồng Lai năm đó không?"
Vẻ mặt của Trương Kiếm Luân cứng đờ, dường như nhớ đến nỗi sỉ nhục khi bị thương nặng năm đó. Ánh mắt ông ta lộ ra vẻ hung ác, cười lạnh nói: "Vậy thì đã sao? Bây giờ tôi đã là cảnh giới Nguyên Đan tam phẩm, còn anh thì sao, vẫn dừng lại ở Thần Hải Cực Cảnh. Chẳng lẽ anh thật sự vẫn muốn phá hủy Kiếm Môn của tôi sao?"
Lời nói vừa dứt, một luồng khí tức mạnh mẽ vô song từ trên người Trương Kiếm Luân bộc phát ra. Các học trò tham gia đánh giá ở phía dưới cùng nhau phun ra một ngụm máu, sắc mặt trắng bệch.
"Đây chính là cảnh giới Nguyên Đan sao? Cho dù thực lực của mình lớn mạnh thêm một chục ngàn lần nữa, chỉ e cũng không phải là đối thủ." Bọn người Giang Hùng vô cùng hoảng sợ mà nghĩ thầm. Nhìn bóng dáng của Trương Kiếm Luân, giống như một thiên thần cao lớn.
Nếu như nói trước đó sau khi Phùng Hưng thể hiện ra thực lực, bọn họ vẫn còn tâm tư theo đuổi. Mà bây giờ sau khi Trương Kiếm Luân cho thấy khí thế của mình, thứ mà bọn họ có chỉ là phải ngước nhìn. Không có bất kỳ một chút tâm tư thiếu tôn trọng nào.
Chênh lệch một cảnh giới, lại là cách biệt giữa người và thần.
Trương Kiếm Luân nhìn xuống Đường Tuấn với ánh mắt khinh thường: "Bây giờ, anh còn dám lặp lại câu nói đó một lần nữa không?"
Đường Tuấn thở dài một hơi, nói: "Nếu như bây giờ ông quỳ xuống nhận lỗi, tôi có thể chỉ giết một mình ông, không gây hại cho các học trò trong Kiếm Môn của ông."
"Ha ha ha." Trương Kiếm Luân giống như nghe được một câu chuyện vô cùng buồn cười, cao giọng cười to: "Chỉ dựa vào một Hậu Thiên Đạo Thể Cực Cảnh như anh sao? Không biết tự lượng sức mình."
Ầm ầm.
Trương Kiếm Luân ngang nhiên ra tay, bàn tay siết lại, một nắm đấm cực lớn từ không trung nện xuống phía của Đường Tuấn.
Một quyền này, đủ để tiêu diệt bất kỳ cường giả Cực Cảnh nào!
"Ài." Đường Tuấn nhẹ nhàng thở dài một tiếng, ngón tay gảy nhẹ.
Xoạt xoạt.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT