"Được rồi, không nói nhiều lời nhảm nhí nữa. Nội dung của cuộc đánh giá hôm nay rất đơn giản." Ánh mắt lạnh lùng của Phùng Hưng quét một vòng quanh đám người: "Từng người các người ra tay với tôi, tôi chỉ dùng một tay để ứng phó, chỉ cần các người có thể khiến tôi lùi lại, coi như là đã thông qua đánh giá. Yên tâm, tôi chỉ dùng một phần mười thực lực, các người vẫn có cơ hội được thông qua."

Anh ta châm chọc nói: "Nếu là như vậy mà cũng không thông qua đánh giá, vậy các người chính là phế vật, không có tư cách làm học trò của Kiếm Môn tôi."

"Được rồi. Bắt đầu kiểm tra đi, đừng lãng phí thời gian tu luyện của tôi. Ai tới trước?" Giọng nói lạnh lùng của Phùng Hưng vang lên.

"Để tôi." Một người đàn ông đạt tới cảnh giới Chân Khí trung kỳ dẫn đầu bước ra.

"Cảnh giới Chân Khí trung kỳ, không tệ." Phùng Hưng khẽ gật đầu.

Phịch.

Người đàn ông ra tay, chân khí mạnh mẽ xuyên qua cánh tay, quần áo của anh ta phồng lên, phát ra tiếng sắt thép đan xen nhau.

Phùng Hưng đưa tay ra, va chạm với bàn tay của người đàn ông. Một chân của anh ta lùi về sau nửa bước.

"Ài, cảnh giới Chân Khí trung kỳ thế mà chỉ làm cho tôi lui nửa bước, chất lượng của chân khí quá kém, đối với việc vận dụng chân khí cũng không bằng học trò ngoại môn của Kiếm Môn." Phùng Hưng lắc đầu nói: "Miễn cưỡng có tư cách làm học trò ngoại môn của Kiếm Môn tôi vậy, sau này phải xem duyên phận của bản thân anh."

Vốn dĩ người đó còn cảm thấy đáng tiếc, nghe thấy câu nói sau cùng thì lập tức quỳ xuống: "Cảm ơn Phùng sư huynh."

"Được rồi. Đứng đằng sau tôi đi, chờ khi đánh giá xong sẽ cùng nhau quay về." Phùng Hưng chắp tay sau lưng, nói.

Người đó lập tức cung kính đứng phía sau Phùng Hưng, vẻ mặt ngạo nghễ, giống như trở thành học trò của Kiếm Môn là một việc rất tự hào.

Sau đó cuộc đánh giá tiếp tục diễn ra.

"Không đủ tiêu chuẩn."

"Không đủ tiêu chuẩn."

"Miễn cưỡng đủ tư cách."

Phùng Hưng giống như chúa tể thẩm phán, lời anh ta nói ra mang theo vẻ lạnh như băng. Những người đủ tiêu chuẩn tất nhiên sẽ có nét mặt vui mừng, còn những người không đủ tiêu chuẩn thì vẻ mặt như khóc tang. Nhưng không ai có lời oán giận, Phùng Hưng chỉ vận dụng một phần mười thực lực, hơn nữa chỉ dùng một tay, nói đúng ra thì chỉ có một phần hai mươi, ngay cả như vậy mà không thể nào khiến anh ta lùi bước, tất nhiên sẽ không có tư cách vào Kiếm Môn

Phịch.

Người cuối cùng ra tay chính là Giang Hùng. Anh ta dốc hết toàn bộ sức mạnh để ra tay, vậy mà khiến Phùng Hưng lùi hơn nửa bước.

"Không tệ. Mặc dù là cảnh giới Chân Khí trung kỳ, nhưng so về lực bộc phát lại không thua kém cảnh giới Chân Khí hậu kỳ bao nhiêu, có thể khiến tôi lùi hơn nửa bước, anh rất không tệ." Phùng Hưng gật đầu, khen ngợi.

Vẻ mặt của Giang Hùng vui mừng như điên.

"Nếu như không có ai kiểm tra nữa, vậy cuộc đánh giá hôm nay kết thúc ở đây." Phùng Hưng trầm giọng nói.

"Phùng sư huynh, hai người này cũng đến để tham gia đánh giá, hãy cho bọn họ một cơ hội." Giang Hùng chỉ vào Đường Tuấn và Thủy Thanh Lam.

Phùng Hưng nhìn lướt qua bọn người Đường Tuấn, nhướng mày lên, có chút không vui nói: "Chút tu vi ấy cũng đến tham gia cuộc đánh giá của Kiếm Môn tôi, các người cho rằng Kiếm Môn tôi là nơi thu gom rác thải sao?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play