"Không ngờ chúng ta lại có cơ duyên này. Thế nhưng nơi này quá khủng khiếp rồi, ẩn giấu nhiều công pháp đã mất tích của nước Việt Nam, toàn bộ đều là cấp bậc Luyện Khí Sĩ. Ông và tôi lấy được cũng được rồi, nếu để người khác lấy được sẽ không hay rồi. Tôi thấy nếu đã không làm thì thôi, đã làm phải làm đến cùng, phải đánh toàn bộ xương cốt này thành bột mịn, hai người chúng ta học thuộc những công pháp này, sau đó tiêu hủy hết. Tuyệt đối không được để người khác lấy được, nếu không chúng ta sẽ không còn chút ưu thế nào nữa rồi."

"Làm như vậy cũng không tốt lắm. Dù sao ở đây là nơi chôn cất của Bách Tiên, ít nhất vẫn phải có chút tôn trọng."

"Ha ha." Phong Hà Chiêu cười khẩy nói: "Tôn trọng? Lạc Quách Thiên, năm đó tổ tiên núi Chứa Chan của ông chính là đảo ngũ đó, ông nói tôn trọng với tôi sao?"

"Được rồi." Vẻ mặt quái dị của Lạc Quách Thiên, gật đầu đồng ý.

"Anh Đường, hai người này là người tu hành của nước Việt Nam các người sao?"

Phong Hà Chiêu và Lạc Quách Thiên nói chuyện với nhau không chút che giấu, ở trong mảnh không gian vang lên. Kế thừa công pháp của người trước, bởi vì sợ bị người khác học được, đã nghiền nát xương của tổ tiên thành tro, tiêu hủy di vật tổ tiên. Hành vi ích kỷ này, khiến người khác giận sôi máu lên, ngay cả Billy Nok cũng có chút không thể nhìn được nữa.

"Đợi lát nữa không phải nữa rồi sao." Vẻ mặt lạnh lùng của Đường Tuấn, đi tới nơi phát ra giọng nói.

Trong khoảng không gian này dường như có sức mạnh của niêm phong, tinh thần của Đường Tuấn cảm giác phạm vi bị thu nhỏ lại, bởi vậy nếu không phải là cuộc nói chuyện không kiêng nể gì của Lạc Quách Thiên và Phong Hà Chiêu như vậy, sợ rằng rất khó có thể cảm nhận được động tĩnh của hai người. Nhưng nếu phát hiện ra hành vi vô sỉ của hai người này, Đường Tuấn không có ý định buông tha bọn họ.

Cạch cạch cạch.

Tiếng bước chân vang lên.

"Là ai?"

Lạc Quách Thiên và Phong Hà Chiêu nghe thấy tiếng bước chân vang lên, đột nhiên quay đầu lại, sát ý trong mắt trào ra.

Bí mật của nơi này nếu như để lộ ra ngoài, sợ rằng sẽ khiến vô số người tranh đoạt, bọn họ chắc chắn sẽ không cho phép!

"Là cậu! Đường Tuấn!"

Khi nhìn thấy Đường Tuấn xuất hiện ở trước mặt bọn họ, Lạc Quách Thiên nghiến răng nghiến lợi nói. Đường Tuấn liên tiếp giết chết mấy học trò của ông ta, trong lòng ông ta sớm ôm hận từ lâu rồi.

"Ha ha ha. Không ngờ cậu thật sự đến rồi, đỡ mất công chúng ta phải đi tìm một phen." Phong Hà Chiêu cười nói.

"Phá hoại hài cốt Bách Tiên, là tội đại bất kính. Các ông tự sát tạ lỗi đi." Đường Tuấn nhìn thấy hai người, lạnh lùng nói.

"Tự sát." Phong Hà Chiêu sửng sốt một chút, chợt cười phá lên: "Lạc Quách Thiên, ông nghe thấy không, cậu ta lại muốn chúng ta tự sát nhận lỗi."

Trong mắt của Lạc Quách Thiên cũng lộ ra nụ cười chế giễu.

"Cậu là cái thá gì! Cũng dám bắt chúng tôi tự sát tạ lỗi." Phong Hà Chiêu dừng lại tiếng cười, lạnh lùng nhìn Đường Tuấn, giọng nói mang theo sự khinh thường và đắc ý: "Nếu như là trước đây nửa ngày, cậu nói câu này, có thể chúng tôi thực sự không có cách gì. Dù sao cậu đã tu thành Nguyên Đan nhất đẳng, còn chúng tôi chỉ là Nguyên Đan tứ phẩm, thực lực chênh lệch quá lớn, nắm đấm của ai lớn chính là đạo lý cứng."

"Nhưng hiện giờ, cậu dựa vào cái gì? Cậu vừa rồi chắc cũng nghe thấy rồi chứ, tôi và Lạc Quách Thiên đã luyện được Huyết Đan, cậu biết Huyết Đan là gì không? Đó là thần vật có thể sánh ngang với Nguyên Đan nhị phẩm. Hai chúng tôi liên thủ lại, cho dù là người tu hành Nguyên Đan nhất phẩm cũng không phải là đối thủ."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play