“Cậu ta chính là bác sĩ thiên tài đến từ Việt Nam.”

Khi Adam vừa dứt lời, trong lập tức im phăng phắc không một tiếng động. Đặc biệt là Thomsom - người được tôn vinh là siêu việt nhất trong ngành y học phương Tây, đôi mắt ông ta mở to, tưởng chừng như đã thấy điều gì đó không thể nào tin được.

Mặc dù lúc trước bọn họ có được nghe qua rất nhiều câu chuyện về Đường Tuấn, nhưng trong lòng cũng khó tránh khỏi có chút bằng mặt mà không bằng lòng. Nhưng mà lúc này Đường Tuấn đã thể hiện những tài năng ở lĩnh vực y học trước mặt bọn họ trước mặt, bọn họ không thể không phục.

“Xin hỏi ngài Đường, có thật là cậu đã chữa trị dứt điểm bệnh ung thư không?” Thomsom hỏi.

Những từ ngữ trang trọng đã được dùng với thái độ tôn trọng.

Đường Tuấn gật đầu: “Đúng vậy.”

Thomsom nghe vậy, trong mắt ngay tức khắc xuất hiện sự nóng bỏng như thể đang gặp được thần tượng.

“Ngài Đường, xin cậu hãy dạy y thuật cho tôi.” Dường như ngay lập tức Thomsom không chút do dự nói một cách kiên định. Giờ phút này, ông ta không phải là Thomsom - bác sĩ nổi danh của phương Tây, mà chỉ là một người mới mong muốn được học tập những kĩ năng y khoa.

Đám người của Rosen bị tình huống bất ngờ này làm cho khiếp sợ rồi, gần như không thua kém chữa trị Billy Nok của Đường Tuấn. Phải biết rằng Thomsom là một trong những bác sĩ lỗi lạc tài năng nhất của phương Tây, tuy rằng ở khả năng tu luyện dị năng không phải là quá nổi bậc nhưng những học trò cùng với người bệnh đã được ông cứu không biết có bao nhiêu, trong đó thậm chí có người là chính trị gia quyền lực, chủ tịch tập đoàn nắm giữ mạch máu kinh tế một đất nước. Nhưng hiện tại Thomsom - một người có thế lực to lớn như vậy lại muốn Đường Tuấn trở thành thầy của mình.

“Ngài Thomsom, việc muốn nhận thầy thì đợi lát nữa lại nói. Tôi có việc muốn nói với ngài Đường một chút.” Ngay cả Billy Nok có chút giật mình nho nhỏ sau đó mới phản ứng lại.

“Vậy cũng được.” Tuy rằng Thomsom không cam lòng, nhưng cũng biết hiện nay không thích hợp nói chuyện này.

Sau khi chờ mọi người rời đi, trong nhà cũng còn dư lại Đường Tuấn và Billy Nok.

“Ngài Đường, hiện tại cậu đang giữ trụ Phục Ma ở chỗ trấn giữ ma phải không.” Billy Nok nhìn Đường Tuấn, từng câu rõ ràng hỏi.

Bản thân là người truong cuộc nên Billy Nok rất hiểu căn bệnh của mình.

Mấy ngày trước, ông và một người khác đã đến thánh địa của gia tộc, mục đích là muốn kiểm tra thánh địa có mở ra hay không. Kết quả thánh địa đã xuất hiện dao động, một luồng hắc khí lây dính ở trên người của ông.

Sau đó ông bị bệnh nặng, một căn bệnh không chữa trị nổi. Lúc này mới có tình cảnh như hiện tại.

Đường Tuấn âm thầm gật đầu, suy đoán của anh quả nhiên không sai. Thánh địa gia tộc của Billy Nok và chỗ trấn giữ ma có mối quan hệ gắn bó mật thiết, thậm chí cả hai có thể là một.

“Chỉ có trụ Phục Ma mới có thể loại bỏ hơi thở của Thủy Thanh Lam.” Billy Nok hiểu rõ điều này hơn bất kì ai khác, bởi vậy ông mới có thể đoán trụ Phục Ma đang ở trên người Đường Tuấn.

“ Vừa rồi ông có nhắc đến một người khác đã đến đó cùng ông phải không, vậy người kia đâu?” Đường Tuấn đột nhiên hỏi.

“Haizzz. Người đó đã chết, khi xuất hiện rối loạn, anh ta không chạy thoát được.” Billy Nok thở dài nói: “Tuy là tuổi của người đó không cách biệt lớn so với Adam, nhưng tu vi cũng đã bước vào cửu giai. Là thiên tài chân chính, vậy mà lại chết trẻ, thật đáng tiếc.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play