Trên đỉnh đầu của Crimson Blade, vầng sáng kia không còn phát sáng nữa, biến thành một cái chìa khoá trong suốt, trên đó còn có những đường nét đặc thù, thoạt nhìn lại rất huyền diệu.

"Ừm." Ma Tước gật đầu, trông dáng vẻ rất hài lòng. Bỗng nhiên, sắc mặt ông ta biến đổi: "Không ngờ những cái tên như âm hồn bất tán này vậy mà đến rồi."

Sắc mặt ông ta âm trầm, quả cầu năng lượng màu đen trong tay được ném về phía Đường Tuấn, giọng nói kiêu ngạo truyền đến: "Lần này giáo huấn cậu một chút trước đã, lần sau nếu có nhìn thấy tôi thì tốt nhất hãy mau chạy trốn."

Uỳnh.

Quả cầu năng lượng màu đen nổ tung, phát ra chấn động mãnh liệt. Ma Tước vừa xoay người, dẫn theo Crimson Blade và Eve rời khỏi, sử dụng một loại thuật biến mất bí mật, tốc độ cực nhanh, thoáng cái đã biến mất nơi chân trời.

Sau khi năng lượng tan đi, Đường Tuấn đứng tại nơi trung tâm của vụ nổ mạnh bình yên vô sự. Nếu để Ma Tước đó nhìn thấy tình cảnh như vậy, chắc chắn sẽ không nói sức mạnh của Đường Tuấn thấp kém. Quả cầu năng lượng vừa rồi là một trong những chiêu thức sát thương mạnh nhất của ông ta, nếu đổi lại là chính ông đối mặt với nó, cũng sẽ bị thương. Nhưng Đường Tuấn không chỉ không bị thương, mà ngay cả quần áo đều không hư hao một chút nào. Sức mạnh này không phải chỉ có mạnh hơn một chút, mà là vượt xa cả ông ta.

"Hửm?" Đường Tuấn nhướng mày, hiển nhiên không nghĩ là Ma Tước cứ vậy mà bỏ đi.

Anh nhìn hàng trăm dị năng giả đã chết phía bên dưới, trên nét mặt thoáng hiện một tia đau thương.

Anh đang chuẩn bị vùi lấp cả trang viên Crimson, coi như là mai táng người chết. Lúc này, bỗng nhiên tiếng xé gió truyền đến. . Thử‎ đọc‎ truyện‎ không‎ quảng‎ cáo‎ tại‎ ﹙‎ Tr𝖴𝓶tru‎ yện.𝐕N‎ ﹚

Năm người xuất hiện trước mặt Đường Tuấn. Mỗi một người đều mặc trang phục của kỵ sĩ thời Trung cổ, có bội kiếm cùng với áo giáp, thoạt nhìn thì không hợp với thế giới hiện đại. Nhưng hơi thở trên người mỗi người lại cực kỳ mạnh mẽ, bốn cái đỉnh cấp chín, một cái cấp bảy. Số lực lượng này đủ để hoành hành cả phương Tây.

Vị trí của năm người vừa vặn vây xung quanh Đường Tuấn, bọn họ nhìn thoáng qua trang viên Crimson phía dưới, sắc mặt nhất thời trở nên khó coi vô cùng, con ngươi lan toả sát khí lành lạnh.

Theo tu vi của bọn họ, đương nhiên có thể biết được những người đó khi còn sống đều là dị năng giả, nhưng hiện tại đã chết hết rồi.

"Anh là ai? Vậy mà lại dám giết nhiều dị năng giả như vậy!" Một người khá trẻ tuổi trong đám người lên tiếng với khẩu khí nghiêm nghị.

"Tôi." Đường Tuấn bây giờ mới biết là đối phương đang hiểu lầm, muốn giải thích.

"Câm miệng." Một người trong đó quát lớn với Đường Tuấn, vốn dĩ không cho anh cơ hội lên tiếng giải thích.

"Ông Cửu, mặc kệ cậu ta là ai. Dám giết người ở phương Tây chúng tôi, còn giết nhiều dị năng giả như vậy, tên này đáng chết." Một người đàn ông trung niên dáng vẻ thon gầy lên tiếng.

"Ông Bát nói rất đúng. Tội của tên này không thể tha, chỉ có máu tươi và cái chết mới có thể bù đắp lại nghiệp chướng của anh ta." Một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi cũng nói theo.

"Tội nhân, bây giờ tôi thẩm lí và phán quyết tội của anh, ban cho anh tử hình. Quỳ xuống đi." Một người nam nhân dẫn đầu rút kiếm ra, chỉ vào Đường Tuấn.

Lúc này Đường Tuấn đã không còn muốn giải thích nữa. Tuy rằng nhóm người này có sức mạnh to lớn, nhưng thái độ lại tệ vô cùng. Một bộ dạng cao cao tại thượng, ngay cả cơ hội để anh giải thích cũng không có đã vội vàng kết luận, cuối cùng lại phán tử hình. Ai mà chịu cho nổi.

"Phán tôi tội chết? Các người có tư cách sao?" Âm thanh Đường Tuấn lạnh lùng nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play